🍂 Chuyến đi được quyết định nhanh nhất trong lịch sử!
Mình.
Đã hứa hẹn quá nhiều cái "hôm nào".
Đã chờ đợi một "thời điểm phù hợp" quá lâu.
Đã sợ quá nhiều "nỗi sợ tưởng tượng".
Xin lỗi Thanh Xuân, vì đã để bạn chờ mình quá lâu rồi!
Cuối cùng, mình cũng đã dám nhấc chân lên đi khỏi Sài Gòn đến một vùng đất mà mình đã lỡ thương từ khi nào và chẳng biết vì sao. Vào những ngày cuối tháng tư năm mình mười chín.
Ban đầu chỉ là mình tò mò vì mùa bướm ở Tây Nguyên và thực sự muốn chiêm ngưỡng khung cảnh bướm xanh bay ngập trời Tây Nguyên một lần nên quyết định lên đường. Nhưng sau đó, mình nhận ra chuyến đi này có nhiều ý nghĩa hơn thế. Mình muốn đi để gặp cô gái xuất hiện như định mệnh trong đời mình. Mình muốn đi để tìm cảm hứng viết bài. Mình muốn đi để sống với hơi thở Tây Nguyên. Mình muốn đi để bớt nhát (và nhạt) đi. Mình muốn đi để năm nhất của mình có một cái kết đáng nhớ. Mình muốn đi để tuổi mười chín của mình có một câu chuyện hay ho để kể. Và mình đi vì mình muốn thế.
Thứ hai
Mình nhắn cho Phương là mình sẽ đi Buôn Ma Thuột, rồi nàng lên cho mình một bảng kế hoạch trong năm phút kèm số điện thoại để đặt vé xe.
Thứ ba
- Nhi, chút nữa học xong mày rảnh không?
- Rảnh. Có chi không?
- Ra bến xe miền Đông mua vé với tao?
- Mày đi đâu?
- Buôn Ma Thuột.
- Cái gì?
Mình đánh cầu lông với Nhi, sau đó tiện thể hỏi đùa nó.
- Mày đi không?
- Đi!
Và quyết định của Nhi còn nhanh siêu cấp hơn mình, chỉ trong vòng ba giây. Thế là sau khi học thể dục xong, hai đứa đón buýt ra bến xe mua vé.
Mình chưa bao giờ nghĩ lần đầu tiên mình đặt chân đến bến xe miền Đông là để mua vé đi Tây Nguyên, gặp một cô gái mình chỉ mới nói chuyện và làm việc cùng nhau trên mạng hơn một tháng, cùng với một đứa bạn thân nhất năm nhất đại học.
Thứ năm
Hai đứa lên đường.
