Chuyển đến nội dung chính

Đôi lời



 Tôi xin nói đôi lời về blog này trước khi bắt tay vào viết. Blog này ra đời bởi chính tay tôi ngay đúng ngày Quốc tế thiếu nhi 1/6/2015 sau vài tiếng mày mò trên youtube. Nói về bản thân thì tôi tự thấy bản thân cũng chỉ là một nữ sinh cấp ba bình thường, bị nhận xét là thiếu hòa đồng, học hành cũng không có gì nổi bật. Nhưng có một tình yêu mãnh liệt với những điều gắn bó với "thanh xuân", với "tuổi trẻ", với "đam mê" hay "trải nghiệm". Bởi, đối với tôi, thanh xuân chính là quãng thời gian tươi đẹp nhất mà bất cứ ai cũng nên cháy hết mình với đam mê và trải nghiệm trọn vẹn tuổi trẻ của mình. Tôi, của tuổi mười bảy, đang cố gắng thay đổi bản thân - một vỏ ốc lạnh lùng và xấu xí, để từng ngày hoàn thiện hơn, xinh đẹp hơn và tận hưởng những điều tốt đẹp nhiều hơn. Tôi có rất nhiều đam mê, rất nhiều điều muốn làm, vì thế mà mỗi ngày tôi đều tìm cách để thực hiện được, vì thế mà mỗi ngày đều có ý nghĩa của nó. Tôi thích viết lách, viết về những câu chuyện lấy ý tưởng từ một chi tiết đời thực của mình và gắn cho nó một cái kết nhẹ nhàng và đẹp đẽ, vì đối với tôi, những câu chuyện chính là những gì mà ngoài đời tôi khao khát, tôi tìm kiếm, tôi muốn bày tỏ. Tôi thích nước Nhật từ những trang truyện, vì rất nhiều lí do mà có viết mãi cũng không hết, chỉ muốn viết rằng đó là một nước Nhật mà một du học sinh có thể nhận được lời xin lỗi chân thành từ một giáo viên chỉ bởi vì tiếng Nhật của họ khó quá. Tôi thích bầu trời, thật ra bầu trời ở mỗi một nơi đều rất khác nhau, vì ở mỗi nơi đó tâm trạng của tôi khác nhau. Tôi thích những người bạn sôi nổi, hoạt bát vì những tính cách đó tôi chưa có được. Tôi thích nhiều thứ lắm, cuộc đời này còn nhiều thứ nữa mà tôi chưa biết nên có thể tôi chưa thích. Thế đó, những điều để thích nhiều đến mức những điều để ghét không có chỗ chen vào. Hạnh phúc hay không là do chính bản thân chúng ta tìm kiếm và nhận ra




 Tôi đã từng mơ ước có một blog riêng để lưu lại những trải nghiệm, những kỉ niệm, những người thương yêu mà tôi có được trong thời thanh xuân của mình. Đó chính là lí do tôi lấy tên Thanh Xuân đặt cho blog này. Đây giống như một quyển nhật kí online của tôi, viết ra để tôi-của-tương-lai sau này có cái để đọc, để hoài niệm lại một thời tuổi trẻ nhiều sóng gió nhưng cũng nhiều nắng ấm của mình. Tôi xin gọi mỗi bài viết của mình là một trang nhật kí, có trang viết về niềm vui, có trang lại viết về nỗi buồn, bởi vì thanh xuân là phải rực rỡ, đủ mọi sắc màu, đủ mọi cung bậc cảm xúc. Tôi trân trọng tất cả chúng. 

 Lúc mới cho ra đời quyển nhật kí online này, mục đích đầu tiên của tôi đó là sẽ viết về câu chuyện giữa tôi với người thầy vô cùng đáng quý - người đã cứu vớt đời tôi năm lớp mười đến giờ. Sau đó tôi sẽ viết tiếp câu chuyện nắng mưa giữa tôi với một cậu bạn - cậu bạn duy nhất tính đến giờ mà tôi nghĩ là mình thương thương người ta. Nhưng, đời mà, chẳng ai biết trước điều gì, cũng chẳng có một sự sắp xếp nào là tuyệt đối cả, cuối cùng tôi xin viết trang nhật kí đầu tiên về công việc tình nguyện đầu tiên của mình. Hi vọng những ai đọc được trang nhật kí này xong cũng sẽ muốn mang lại hạnh phúc nhỏ bé cho người khác - những người cần lắm chút tình thương của cuộc đời rộng lớn này...
                                                                                                                      Thyneko
                                                                                                                   [02072015]

Bài đăng phổ biến từ blog này

❝ 52 tiếng ở Đắk Lắk ❞

🍂 Chuyến đi được quyết định nhanh nhất trong lịch sử! Mình. Đã hứa hẹn quá nhiều cái "hôm nào".  Đã chờ đợi một "thời điểm phù hợp" quá lâu. Đã sợ quá nhiều "nỗi sợ tưởng tượng".  Xin lỗi Thanh Xuân, vì đã để bạn chờ mình quá lâu rồi!  Cuối cùng, mình cũng đã dám nhấc chân lên đi khỏi Sài Gòn đến một vùng đất mà mình đã lỡ thương từ khi nào và chẳng biết vì sao. Vào những ngày cuối tháng tư năm mình mười chín. Ban đầu chỉ là mình tò mò vì mùa bướm ở Tây Nguyên và thực sự muốn chiêm ngưỡng khung cảnh bướm xanh bay ngập trời Tây Nguyên một lần nên quyết định lên đường. Nhưng sau đó, mình nhận ra chuyến đi này có nhiều ý nghĩa hơn thế. Mình muốn đi để gặp cô gái xuất hiện như định mệnh trong đời mình. Mình muốn đi để tìm cảm hứng viết bài. Mình muốn đi để sống với hơi thở Tây Nguyên. Mình muốn đi để bớt nhát (và nhạt) đi. Mình muốn đi để năm nhất của mình có một cái kết đáng nhớ. Mình muốn đi để tuổi mười chín của mình có một c...

Chuyện trò với Toa Tàu

Một tối nọ, mình nhận được tin nhắn từ chị Cúc Cu mời đến Toa Tàu để chuyện trò.  Mình đã vô cùng bất ngờ và hạnh phúc vì trong đầu mình lúc đó vẫn còn những suy tư làm thế nào để có thể "tiếp cận" được với Toa Tàu - "Lalaland" của mình, thì lại nhận được lời mời "se duyên" ngọt ngào từ một thành viên của Toa Tàu! Nhân duyên có lẽ bắt đầu từ khi mình "chiến thắng" trong trận chiến mua vé đến Toa Tàu nghe anh Thắng hát và xem triển lãm Gieo trước đó. Rồi mình tình cờ gặp Diên, mà Diên thì lại thân với chị Cúc Cu. Ôi có phải nhân duyên của mình với Toa Tàu đến rồi không nhỉ? Hôm ấy, mình lại gặp trục trắc với việc đi xe buýt đến Toa Tàu, nhưng điều đó không làm mình tụt mất cảm xúc hồi hộp với cuộc chuyện trò sắp diễn ra. Mình gặp lại Lem sư phụ đầu tiên. Lem rón rén xuất hiện sau vành bánh xe, chạy đến cuộn trọn ngay dưới chân mình. Thế là mình nhân cơ hội đó, cưng nựng Lem đã đời luôn. Lát sau, Diên đến và mang theo cho mình ...

Mấy chuyện “khó ở” sau khi học SUV

Mình luôn có cảm giác không thể nào đủ “trình” để nói chuyện người bạn “đi Hà Nội như đi chợ” cùng lớp của mình, nên mình thường xuyên nể và tò mò về một Ng khác ở ngoài lớp báo chí mà mình chưa biết. Cho đến một ngày, Ng “dụ dỗ” mình tham gia một khóa học mà Ng từng học. Vẫn với cảm giác không thể nào đủ “trình” để học, mình đã định im lặng cho qua. May sao nhờ Ng “quán triệt tư tưởng” mạnh mẽ, động viên tinh thần quyết liệt, mình đã có một lớp học đáng nhớ vào mùa đông Hà Nội năm ngoái. Như một món quà sinh nhật tuổi hai mươi, SUV07 (School of Universal Values) đã đến với mình.  “Đi học SUV thấy khó ở hen?”  Đó là câu mà Ng nửa đùa nửa thật hay nói với mình. Ng bảo đi học SUV về chỉ có mấy đứa SUVer chơi được với nhau, tại bình thường ít ai hiểu nổi suy nghĩ của mấy đứa mình mà!? Có những chuyện người khác thấy bình thường nhưng tụi mình thấy bất bình thường.  Chuyện thứ nhất: QUYỀN Vừa rồi, mình nhận ra mình không thí...