Chuyển đến nội dung chính

Cùng nhau đi qua những ngày xanh


Quân sự à? 

Quân sự của mình bình thường lắm, không phải là thanh xuân đẹp đẽ như nhiều bạn, cũng không phải là chuỗi ngày tẻ nhạt như một vài bạn. 

Quân sự của mình có đủ mọi cảm xúc, đủ mọi khung cảnh. Không hoàn toàn vui vẻ, không hoàn toàn lung linh. 











Quân sự của mình là vầy nè. 



 Là lời hứa của Nhi chở mình đi học bằng chiếc xe đạp mà sau này hai đứa mới nhận ra nó là một chiếc xe đạp "đặc biệt" - chiếc xe đạp bách bệnh. Có một sớm hai đứa mình dắt bộ chiếc xe đạp vì nó bị lủng bánh xe, rồi cái bàn đạp rớt mất tiêu mà Nhi không phát hiện, mình phải quay lại nhặt rồi cầm chạy theo đưa nó cất vào giỏ xe. Cũng có một sớm mình chờ Nhi đến chở đi học ở trạm xe buýt như thường ngày mà chờ hoài Nhi vẫn chưa đến, sau đó nhận được tin nhắn xe đạp đổ bệnh tiếp và mình phải tự đi bộ đến khu quân sự. Mình đi bộ mệt quá nên tự nhiên giận Nhi, rồi còn cằn cộc với Nhi. Chiều đó, Nhi dúi vào tay mình cục kẹo mềm Sugus. Ta nói, đồ ăn có sức mạnh vĩ đại đâu có sai!














  Là những trưa chờ nhau xuống căn tin, hẹn ăn chung với nhau rồi bước chân vào căn tin là hát bài "Lạc nhau có phải muôn đời", khi vào một đám mà khi ra khỏi quầy tính tiền thì có một mình, cầm mâm đồ ăn mà nhìn tứ phía tìm đồng bọn. Cũng những trưa đó, vừa đi vừa liếc vào mấy phòng học tìm bàn trống để đặt lưng đánh một giấc ngủ ngắn, không quên dặn Nhi "Lát nhớ gọi tao dậy nha" dù biết là dư thừa vì thể nào "tiếng gọi tình yêu giữa lòng trái đất'' - tiếng chuông báo thức kỳ dị mà nghe hoài lại thấy hay hay chẳng réo gọi. 



Là những chiều không nắng rạo rực thì cũng mưa tầm tã trên đỉnh đầu mà mấy bạn trong đại đội vẫn ''gân cổ'' cổ vũ cho mấy bạn đang thi đấu bóng chuyền hoặc bóng đá. Nếu đội mình ghi điểm thì những tiếng cổ vũ ngập tràn niềm vui ôm lấy lưng áo ướt đẫm mồ hôi của mấy bạn thi đấu, còn nếu chẳng may mất điểm thì những tiếng “không sao, không sao” đầy tình cảm vang lên để động viên tinh thần nhau. Cái lần đội bóng chuyền nam của C8 thua mà mấy bạn nữ chuyền nước uống cho mấy bạn nam cùng câu nói "ông là giỏi nhất", rồi mấy bạn khoát vai nhau và hô to "C8 xuất sắc", không hiểu sao lúc đó mình mém khóc nữa. 



Là một hôm mưa dữ dội, mình không thể che dù đi về được nên đành ở lại chờ mưa tạnh. Mưa như thể đang trút hết giận dữ lên ai đó, nước mưa tạt vào hành lang, tràn vào lớp học, ướt nhẹm nhèm nhem mà mấy bạn tập flashmob vẫn nhảy rất vui, mấy cô gái biên đạo vẫn cố gắng nói lớn hơn tiếng mưa để hướng dẫn động tác. Cái lớp học nhỏ xíu, bàn ghế phải kéo sang hai bên để chừa chỗ cho mấy chục con người tập nhảy, tay này vướng chân kia, dưới chân nước lên láng mà nụ cười vẫn trực sẵn trên môi. Đối với mình, lúc ấy các bạn đẹp lắm, đẹp hơn cả lúc thi và đoạt được giải nhất. 



Là những giờ học trên giảng đường bị những cơn buồn ngủ đeo bám mọi lúc mọi nơi. Ngày nào mình cũng ngủ gật cho đến tuần cuối cùng lại tỉnh rụi. Mình cứ tưởng bản thân chỉ chợp mắt một chút mà Thoa ngồi cùng bàn luôn nói "sau mùa quân sự này phải phong cho con Thy danh hiệu ngủ nhiều, ngủ bất chấp". Thật ra có mấy giảng viên mình thích lắm như thầy Giáp nè nhưng ngủ thì vẫn ngủ thôi. Nếu có thể quay trở lại mùa quân sự mình thề sẽ trân trọng từng giây phút được học tiết của thầy Giáp. Nhớ thầy da diết đến từng chi tiết, đặc biệt là mấy lúc thầy mượn cái quạt bánh bèo cấp vũ trụ của bạn nào đó và phe phẩy! Giọng thầy nghe hay hay nữa. Lúc chấm bài thi thực hành băng vai nách của mình, thầy bảo "chỗ này tạo hình rẻ quạt nữa là đẹp nè" xong thầy chỉnh đi 0,001mm và cho mình 8 điểm... Nhưng vì thầy dễ thương nên sẽ được tha thứ!




  Là những ngày thi mà chiều nay thi thì sáng nay vào lớp mới học bài. Mình bị "dị ứng" với các thể loại đề cương, cầm lên là 1 phút 30 giây sau đã ngủ bí tỉ nên là đề cương 200 câu thì mình xem được 30 câu, còn 170 câu còn lại toàn để vào lớp ngồi đọc rồi than nhức đầu. Đi thi ở quân sự rất "sang chảnh" vì được quẹt thẻ trước khi vào thi, nhưng mình chưa bao giờ muốn được quẹt thẻ 2 lần trong một ngày...



Là bạn-áo-xanh mình ngắm một cách công khai mỗi sáng tập trung. Từ chỗ mình đứng nhìn qua phải là chỗ bạn đứng, vì bạn cao hơn hẳn mấy bạn khác nên rất dễ nhận ra. Nhờ có bạn mà mình luôn rất hăng hái đi tập trung lúc nắng nóng đỉnh điểm giữa trưa. Hôm flashmob, mình đứng trên bục giơ máy ảnh lên vậy nhưng chụp mấy bạn nhảy không nhiều, chỉ toàn cố ý ngắm bạn qua ống kính thôi. Rồi bạn ngồi trước mặt mình lúc nào không hay. Ôi cái lưng của bạn! Mình giơ điện thoại với máy ảnh lên vừa chụp vừa quay vừa tự thông cảm cho sự mê trai của bản thân. Thật ra bạn nào chả mặc áo xanh trong khu quân sự nhưng trong mắt mình bạn-áo-xanh chỉ là bạn đó!



Là "hai tuần đầu không muốn đi học, hai tuần sau không muốn nghỉ" y chang lời chị Trà. Hai tuần đầu quân sự đối với mình thật khủng khiếp. Một ngày trong quân sự dài như một học kỳ. Chắc vì nắng nóng quá nên mình thành cục than, đi đâu cũng than:
- Quân sự thật đáng sợ, nắng nóng và buồn ngủ và nó ngốn hết thời gian của Thy. 
- Giờ con mới hiểu mỗi ngày đi làm của má hai. 6 giờ sáng ra khỏi phòng, 6 giờ chiều lết về tới phòng, rồi nấu ăn, giặt đồ. Loay hoay gần nửa đêm phải đi ngủ sớm không thì sáng mai con dậy không nổi. 
- Ai nói đi quân sự sướng. Bài tập thầy Hà, bài tập cô Lê đang chất đống! 
Rồi hai tuần cuối quân sự tự nhiên trở nên dễ chịu với mình, chắc một phần vì bắt đầu những ngày mưa. Mình quen với việc ngủ sớm dậy sớm, đi bộ, chờ đợi buýt 52 rùa bò, ngủ trưa trên băng, ghế gối đầu bằng cặp, che mắt bằng quạt, tập trung lúc 12h30. Mình bắt đầu thích cơm căn tin, thích đi cổ vũ thể thao và văn nghệ, thích nhìn những khung cảnh chỉ có ở khu quân sự, thích mấy thầy "nói đùa mà mặt vẫn nghiêm", thích những giờ thực hành băng bó hay tháo lắp súng, thích những chiều đi bộ về cùng chị em trong thập tỉ muội, thích nhìn màu áo xanh từ hành lang trên lầu... Rồi giờ mình bắt đầu nhớ mấy điều đó. 





ஐ  Một bạn nào đó đã từng nói với mình "Một tháng quân sự không quá dài cũng không quá ngắn mà vừa đủ". Ừ nhỉ, vừa đủ để ghét thành thương, thương thành nhớ! 





Ảnh không người nhưng phía sau mỗi bức ảnh là câu chuyện về những người đã "cùng nhau đi qua những ngày xanh" với mình. 


Ảnh được chụp bởi Pentax ME, film Fuji C100, tráng scan bởi Crop Lab.



Những ngày xanh tháng năm của Thy

Bài đăng phổ biến từ blog này

❝ 52 tiếng ở Đắk Lắk ❞

🍂 Chuyến đi được quyết định nhanh nhất trong lịch sử! Mình. Đã hứa hẹn quá nhiều cái "hôm nào".  Đã chờ đợi một "thời điểm phù hợp" quá lâu. Đã sợ quá nhiều "nỗi sợ tưởng tượng".  Xin lỗi Thanh Xuân, vì đã để bạn chờ mình quá lâu rồi!  Cuối cùng, mình cũng đã dám nhấc chân lên đi khỏi Sài Gòn đến một vùng đất mà mình đã lỡ thương từ khi nào và chẳng biết vì sao. Vào những ngày cuối tháng tư năm mình mười chín. Ban đầu chỉ là mình tò mò vì mùa bướm ở Tây Nguyên và thực sự muốn chiêm ngưỡng khung cảnh bướm xanh bay ngập trời Tây Nguyên một lần nên quyết định lên đường. Nhưng sau đó, mình nhận ra chuyến đi này có nhiều ý nghĩa hơn thế. Mình muốn đi để gặp cô gái xuất hiện như định mệnh trong đời mình. Mình muốn đi để tìm cảm hứng viết bài. Mình muốn đi để sống với hơi thở Tây Nguyên. Mình muốn đi để bớt nhát (và nhạt) đi. Mình muốn đi để năm nhất của mình có một cái kết đáng nhớ. Mình muốn đi để tuổi mười chín của mình có một c...

Chuyện trò với Toa Tàu

Một tối nọ, mình nhận được tin nhắn từ chị Cúc Cu mời đến Toa Tàu để chuyện trò.  Mình đã vô cùng bất ngờ và hạnh phúc vì trong đầu mình lúc đó vẫn còn những suy tư làm thế nào để có thể "tiếp cận" được với Toa Tàu - "Lalaland" của mình, thì lại nhận được lời mời "se duyên" ngọt ngào từ một thành viên của Toa Tàu! Nhân duyên có lẽ bắt đầu từ khi mình "chiến thắng" trong trận chiến mua vé đến Toa Tàu nghe anh Thắng hát và xem triển lãm Gieo trước đó. Rồi mình tình cờ gặp Diên, mà Diên thì lại thân với chị Cúc Cu. Ôi có phải nhân duyên của mình với Toa Tàu đến rồi không nhỉ? Hôm ấy, mình lại gặp trục trắc với việc đi xe buýt đến Toa Tàu, nhưng điều đó không làm mình tụt mất cảm xúc hồi hộp với cuộc chuyện trò sắp diễn ra. Mình gặp lại Lem sư phụ đầu tiên. Lem rón rén xuất hiện sau vành bánh xe, chạy đến cuộn trọn ngay dưới chân mình. Thế là mình nhân cơ hội đó, cưng nựng Lem đã đời luôn. Lát sau, Diên đến và mang theo cho mình ...

Mấy chuyện “khó ở” sau khi học SUV

Mình luôn có cảm giác không thể nào đủ “trình” để nói chuyện người bạn “đi Hà Nội như đi chợ” cùng lớp của mình, nên mình thường xuyên nể và tò mò về một Ng khác ở ngoài lớp báo chí mà mình chưa biết. Cho đến một ngày, Ng “dụ dỗ” mình tham gia một khóa học mà Ng từng học. Vẫn với cảm giác không thể nào đủ “trình” để học, mình đã định im lặng cho qua. May sao nhờ Ng “quán triệt tư tưởng” mạnh mẽ, động viên tinh thần quyết liệt, mình đã có một lớp học đáng nhớ vào mùa đông Hà Nội năm ngoái. Như một món quà sinh nhật tuổi hai mươi, SUV07 (School of Universal Values) đã đến với mình.  “Đi học SUV thấy khó ở hen?”  Đó là câu mà Ng nửa đùa nửa thật hay nói với mình. Ng bảo đi học SUV về chỉ có mấy đứa SUVer chơi được với nhau, tại bình thường ít ai hiểu nổi suy nghĩ của mấy đứa mình mà!? Có những chuyện người khác thấy bình thường nhưng tụi mình thấy bất bình thường.  Chuyện thứ nhất: QUYỀN Vừa rồi, mình nhận ra mình không thí...