Chuyển đến nội dung chính

"Vì sao thích ảnh chụp máy phim nhỉ?"

Tình cờ đọc được trên Facebook của chị Huyền:

"Vì sao thích ảnh chụp máy phim nhỉ!?


Vì không giống điện thoại hay DLSR có thẻ nhớ để mà muốn chụp thì chụp, thích xoá thì xoá. Mỗi khoảnh khắc lọt vào cuốn phim sẽ được ghi lại gần như là duy nhất và không thể xoá đi được. Nó cũng giống như khoảnh khắc buồn vui trong đời người nếu đã bắt được thì khó lòng xoá nhoà được. Dù buồn dù vui thì khoảnh khắc kia vẫn giữ trọn vẹn trong cuốn phim cuộc đời. 

Khi người chụp chọn bắt lấy hình ảnh gì đó nằm cuộn phim của họ thì chắc hẳn đó là thứ khiến họ thực sự muốn lưu giữ lại... 

Và còn gì may mắn hơn một trong số chúng được chọn rửa ra, sống một cuộc đời khác, bước vào quyển album của ai đó."

Chị Huyền - người con gái đã chung xe từ sân bay Nội Bài về trung tâm Hà Nội, chung giường chung chăn gối ở Tam Cốc Bungalow Hostel, người con gái đã cứu rỗi cuộc đời mình đêm cuối cùng ở Hà Nội nhờ việc cho ở "ké" phòng homestay siêu đẹp với phí 50k...

Vẫn nhớ chị với câu chuyện tình bác sĩ huyền thoại. 

Thật sự mình rất nghẹn ngào, xúc động khi đọc được những dòng này, chị viết, cùng với tấm ảnh phim mình chụp cho chị ở Hà Nội. Vì lúc chụp mình không nghĩ nhiều, nhưng không ngờ chị lại trân quý tấm ảnh này đến vậy. 




Bài đăng phổ biến từ blog này

❝ 52 tiếng ở Đắk Lắk ❞

🍂 Chuyến đi được quyết định nhanh nhất trong lịch sử! Mình. Đã hứa hẹn quá nhiều cái "hôm nào".  Đã chờ đợi một "thời điểm phù hợp" quá lâu. Đã sợ quá nhiều "nỗi sợ tưởng tượng".  Xin lỗi Thanh Xuân, vì đã để bạn chờ mình quá lâu rồi!  Cuối cùng, mình cũng đã dám nhấc chân lên đi khỏi Sài Gòn đến một vùng đất mà mình đã lỡ thương từ khi nào và chẳng biết vì sao. Vào những ngày cuối tháng tư năm mình mười chín. Ban đầu chỉ là mình tò mò vì mùa bướm ở Tây Nguyên và thực sự muốn chiêm ngưỡng khung cảnh bướm xanh bay ngập trời Tây Nguyên một lần nên quyết định lên đường. Nhưng sau đó, mình nhận ra chuyến đi này có nhiều ý nghĩa hơn thế. Mình muốn đi để gặp cô gái xuất hiện như định mệnh trong đời mình. Mình muốn đi để tìm cảm hứng viết bài. Mình muốn đi để sống với hơi thở Tây Nguyên. Mình muốn đi để bớt nhát (và nhạt) đi. Mình muốn đi để năm nhất của mình có một cái kết đáng nhớ. Mình muốn đi để tuổi mười chín của mình có một c...

Chuyện trò với Toa Tàu

Một tối nọ, mình nhận được tin nhắn từ chị Cúc Cu mời đến Toa Tàu để chuyện trò.  Mình đã vô cùng bất ngờ và hạnh phúc vì trong đầu mình lúc đó vẫn còn những suy tư làm thế nào để có thể "tiếp cận" được với Toa Tàu - "Lalaland" của mình, thì lại nhận được lời mời "se duyên" ngọt ngào từ một thành viên của Toa Tàu! Nhân duyên có lẽ bắt đầu từ khi mình "chiến thắng" trong trận chiến mua vé đến Toa Tàu nghe anh Thắng hát và xem triển lãm Gieo trước đó. Rồi mình tình cờ gặp Diên, mà Diên thì lại thân với chị Cúc Cu. Ôi có phải nhân duyên của mình với Toa Tàu đến rồi không nhỉ? Hôm ấy, mình lại gặp trục trắc với việc đi xe buýt đến Toa Tàu, nhưng điều đó không làm mình tụt mất cảm xúc hồi hộp với cuộc chuyện trò sắp diễn ra. Mình gặp lại Lem sư phụ đầu tiên. Lem rón rén xuất hiện sau vành bánh xe, chạy đến cuộn trọn ngay dưới chân mình. Thế là mình nhân cơ hội đó, cưng nựng Lem đã đời luôn. Lát sau, Diên đến và mang theo cho mình ...

Mấy chuyện “khó ở” sau khi học SUV

Mình luôn có cảm giác không thể nào đủ “trình” để nói chuyện người bạn “đi Hà Nội như đi chợ” cùng lớp của mình, nên mình thường xuyên nể và tò mò về một Ng khác ở ngoài lớp báo chí mà mình chưa biết. Cho đến một ngày, Ng “dụ dỗ” mình tham gia một khóa học mà Ng từng học. Vẫn với cảm giác không thể nào đủ “trình” để học, mình đã định im lặng cho qua. May sao nhờ Ng “quán triệt tư tưởng” mạnh mẽ, động viên tinh thần quyết liệt, mình đã có một lớp học đáng nhớ vào mùa đông Hà Nội năm ngoái. Như một món quà sinh nhật tuổi hai mươi, SUV07 (School of Universal Values) đã đến với mình.  “Đi học SUV thấy khó ở hen?”  Đó là câu mà Ng nửa đùa nửa thật hay nói với mình. Ng bảo đi học SUV về chỉ có mấy đứa SUVer chơi được với nhau, tại bình thường ít ai hiểu nổi suy nghĩ của mấy đứa mình mà!? Có những chuyện người khác thấy bình thường nhưng tụi mình thấy bất bình thường.  Chuyện thứ nhất: QUYỀN Vừa rồi, mình nhận ra mình không thí...