Tình cờ đọc được trên Facebook của chị Huyền:
"Vì sao thích ảnh chụp máy phim nhỉ!?
Vì không giống điện thoại hay DLSR có thẻ nhớ để mà muốn chụp thì chụp, thích xoá thì xoá. Mỗi khoảnh khắc lọt vào cuốn phim sẽ được ghi lại gần như là duy nhất và không thể xoá đi được. Nó cũng giống như khoảnh khắc buồn vui trong đời người nếu đã bắt được thì khó lòng xoá nhoà được. Dù buồn dù vui thì khoảnh khắc kia vẫn giữ trọn vẹn trong cuốn phim cuộc đời.
Khi người chụp chọn bắt lấy hình ảnh gì đó nằm cuộn phim của họ thì chắc hẳn đó là thứ khiến họ thực sự muốn lưu giữ lại...
Và còn gì may mắn hơn một trong số chúng được chọn rửa ra, sống một cuộc đời khác, bước vào quyển album của ai đó."
Chị Huyền - người con gái đã chung xe từ sân bay Nội Bài về trung tâm Hà Nội, chung giường chung chăn gối ở Tam Cốc Bungalow Hostel, người con gái đã cứu rỗi cuộc đời mình đêm cuối cùng ở Hà Nội nhờ việc cho ở "ké" phòng homestay siêu đẹp với phí 50k...
Vẫn nhớ chị với câu chuyện tình bác sĩ huyền thoại.
Thật sự mình rất nghẹn ngào, xúc động khi đọc được những dòng này, chị viết, cùng với tấm ảnh phim mình chụp cho chị ở Hà Nội. Vì lúc chụp mình không nghĩ nhiều, nhưng không ngờ chị lại trân quý tấm ảnh này đến vậy.