Chuyển đến nội dung chính

Niềm vui tự tại


Tình cờ đọc được đâu đó, đại ý là nếu cứ để người khác truyền cảm hứng thì bạn sẽ không thể hạnh phúc (hay thành công) được. Đối với mình thì câu này nghĩa là niềm vui tự tại - niềm vui xuất phát từ chính bản thân mình mới là niềm vui bền vững nhất. 


Vì vậy, nếu còn "nhận thức" được bản thân muốn vui thì mình sẽ tìm được cách để vui lên. Tất nhiên, cũng có những lúc không "nhận thức" được, và cứ thế để nỗi buồn nuốt chửng mất vài ngày. 

Dưới đây là những việc mình làm mỗi khi buồn, chán, rảnh: 

1. Ngủ
Hôm đến Toa Tàu trò chuyện, chị Bạch Tùng khá là bất ngờ (sốc) khi nghe mình kể mỗi lần buồn thì mình thường đi ngủ. Ngủ xong một giấc mình sẽ tĩnh tâm lại và nhìn cái đống hỗn lộn ấy một cách tích cực hơn - như cái cách mà khi đã đi qua những trắc trở đó và chúng ta nhẹ nhàng nhìn lại rồi tự hỏi "Chuyện cũng đâu có gì mà sao hồi đó mình đau khổ, khóc lóc dữ vậy?". 

2. Đi 
Hồi cấp ba thì mình chạy xe vòng vòng Hậu Nghĩa chẳng để làm gì cả (mà thực ra cũng không thường làm lắm vì lúc ấy không có nhiều thời gian với nắng với tốn tiền xăng), lên đại học thì hay đi dạo một vòng tròn từ trường đến nhà. 
Nếu đang có ý định đi xa đâu đó thì những lúc buồn đời là những lúc "yếu lòng" nhất của mình trước các quyết định đi xa. Thật may bây giờ mình không có nhiều thứ, nên tất nhiên mình cũng ít bị ràng buộc bởi chúng và có thể dễ dàng buông bỏ những điều đang làm mình mệt mỏi để tìm kiếm một nơi tĩnh tâm.
Và, đặc biệt nhất là đi về nhà. Lên đại học rồi mình mới nhận ra: Về nhà là chuyến đi có ý nghĩa nhất với mình (không phải đang PR cho Bitis đâu)! Sự thật là dù về nhà mỗi tuần nhưng mình cứ có cảm giác lo lắng không biết mình còn được về nhà - về mái nhà giống như hiện tại, bao lần nữa.

3. Viết 
Trước đây mình có viết nhật ký, viết sang cuốn thứ hai lận mà giờ thích viết blog thế này hơn. Có lẽ vì cái công cụ chèn hình (hình mình chụp) của blog làm mình say mê.
Trong quyển Tuổi trẻ đáng giá bao nhiêu? của chị Rosie Nguyen, có đoạn chị bảo ai cũng có thể xuất bản một quyển sách cho chính mình và tặng những người mình yêu thương. Đọc được đoạn ấy làm mình có cảm hứng viết nhiều hơn, chụp nhiều hơn và nghiêm túc, chăm chút hơn cho những gì mình viết nên, chụp ra để sau này tổng hợp lại thành một quyển sách cho chính mình, rồi nếu có làm đám cưới sẽ in khổ nhỏ gửi kèm thiệp cưới cho bạn bè thân thiết (cơ mà mong manh lắm). 

4. Chụp
Thực sự thì chụp ảnh không phải là một việc mình làm mỗi khi buồn mà là mỗi khi yêu đời, đặc biệt là những khi cầm máy ảnh film. Mỗi khoảnh khắc lên cần gạt, rồi ấn nút mình đều rất trân trọng (phần vì film đắt) nên mình không muốn mang nỗi buồn ám lên những khung hình mình đã nâng niu. 
Vì vậy, Chụp thường đi kèm với Đi và Viết, thành bộ ba: Đi-Chụp-Viết. Niềm vui tự tại của mình!

5. Đọc 
Đọc sách và truyện tranh vẫn là niềm vui bất tận của mình từ thuở nhỏ. Có những ngày mình chỉ muốn nằm ườn trên giường, mở cửa sổ đón nắng và gió, rồi nhâm nhi quyển sách cả ngày. Những quyển sách hợp gout mình "ngấu nghiến" trong một ngày là chuyện bình thường, những quyển sách "nặng đô" hơn một chút, cần vừa đọc vừa suy ngẫm thì không nên vội (như quyển Gieo mầm trên sa mạc mình vừa đọc xong).

6. Xem 
Live-action Nhật chỉ kéo dài tầm 2 tiếng, thể loại nào cũng có nên rất hiệu quả mỗi khi muốn lấy lại tinh thần nhanh để còn kịp chạy deadline. Hồi mười hai mình bị "bệnh": càng stress càng xem phim nhiều! Khoảng thời gian từ lúc chạy show giữa các lớp học thêm, thức khuya làm bài tập, học bài kiểm tra đến lúc lên kinh ứng thí ở Tân An mình xem phim không ngừng nghỉ. Trong những ngày đang thi đại học, nói ra chắc người ta bảo mình điêu nhưng thực sự lúc đó mình vẫn xem phim loại mỗi tuần 2 tập của Hàn. 
Bây giờ ít XEM lại do ĐI với CHỤP khiến mình sảng khoái hơn.

Hiện tại mình muốn học thêm những phương pháp nuôi dưỡng tâm hồn như thiền, ăn và biết ơn, làm nông thuần tự nhiên (có thể mọi người chưa nhận ra nhưng nó đang là một xu hướng trong, nhưng vì thuần tự nhiên nên những người này trong cần đến truyền thông, do đó ít người biết đến và nhận ra sự lan tỏa của nó). 

Thyneko 


Bài đăng phổ biến từ blog này

❝ 52 tiếng ở Đắk Lắk ❞

🍂 Chuyến đi được quyết định nhanh nhất trong lịch sử! Mình. Đã hứa hẹn quá nhiều cái "hôm nào".  Đã chờ đợi một "thời điểm phù hợp" quá lâu. Đã sợ quá nhiều "nỗi sợ tưởng tượng".  Xin lỗi Thanh Xuân, vì đã để bạn chờ mình quá lâu rồi!  Cuối cùng, mình cũng đã dám nhấc chân lên đi khỏi Sài Gòn đến một vùng đất mà mình đã lỡ thương từ khi nào và chẳng biết vì sao. Vào những ngày cuối tháng tư năm mình mười chín. Ban đầu chỉ là mình tò mò vì mùa bướm ở Tây Nguyên và thực sự muốn chiêm ngưỡng khung cảnh bướm xanh bay ngập trời Tây Nguyên một lần nên quyết định lên đường. Nhưng sau đó, mình nhận ra chuyến đi này có nhiều ý nghĩa hơn thế. Mình muốn đi để gặp cô gái xuất hiện như định mệnh trong đời mình. Mình muốn đi để tìm cảm hứng viết bài. Mình muốn đi để sống với hơi thở Tây Nguyên. Mình muốn đi để bớt nhát (và nhạt) đi. Mình muốn đi để năm nhất của mình có một cái kết đáng nhớ. Mình muốn đi để tuổi mười chín của mình có một c...

Chuyện trò với Toa Tàu

Một tối nọ, mình nhận được tin nhắn từ chị Cúc Cu mời đến Toa Tàu để chuyện trò.  Mình đã vô cùng bất ngờ và hạnh phúc vì trong đầu mình lúc đó vẫn còn những suy tư làm thế nào để có thể "tiếp cận" được với Toa Tàu - "Lalaland" của mình, thì lại nhận được lời mời "se duyên" ngọt ngào từ một thành viên của Toa Tàu! Nhân duyên có lẽ bắt đầu từ khi mình "chiến thắng" trong trận chiến mua vé đến Toa Tàu nghe anh Thắng hát và xem triển lãm Gieo trước đó. Rồi mình tình cờ gặp Diên, mà Diên thì lại thân với chị Cúc Cu. Ôi có phải nhân duyên của mình với Toa Tàu đến rồi không nhỉ? Hôm ấy, mình lại gặp trục trắc với việc đi xe buýt đến Toa Tàu, nhưng điều đó không làm mình tụt mất cảm xúc hồi hộp với cuộc chuyện trò sắp diễn ra. Mình gặp lại Lem sư phụ đầu tiên. Lem rón rén xuất hiện sau vành bánh xe, chạy đến cuộn trọn ngay dưới chân mình. Thế là mình nhân cơ hội đó, cưng nựng Lem đã đời luôn. Lát sau, Diên đến và mang theo cho mình ...

Mấy chuyện “khó ở” sau khi học SUV

Mình luôn có cảm giác không thể nào đủ “trình” để nói chuyện người bạn “đi Hà Nội như đi chợ” cùng lớp của mình, nên mình thường xuyên nể và tò mò về một Ng khác ở ngoài lớp báo chí mà mình chưa biết. Cho đến một ngày, Ng “dụ dỗ” mình tham gia một khóa học mà Ng từng học. Vẫn với cảm giác không thể nào đủ “trình” để học, mình đã định im lặng cho qua. May sao nhờ Ng “quán triệt tư tưởng” mạnh mẽ, động viên tinh thần quyết liệt, mình đã có một lớp học đáng nhớ vào mùa đông Hà Nội năm ngoái. Như một món quà sinh nhật tuổi hai mươi, SUV07 (School of Universal Values) đã đến với mình.  “Đi học SUV thấy khó ở hen?”  Đó là câu mà Ng nửa đùa nửa thật hay nói với mình. Ng bảo đi học SUV về chỉ có mấy đứa SUVer chơi được với nhau, tại bình thường ít ai hiểu nổi suy nghĩ của mấy đứa mình mà!? Có những chuyện người khác thấy bình thường nhưng tụi mình thấy bất bình thường.  Chuyện thứ nhất: QUYỀN Vừa rồi, mình nhận ra mình không thí...