Chuyển đến nội dung chính

Hạnh phúc từ sự "nhận ra"


Một góc ở Xứ Sở La vie est belle. Tháng 3/2019.

Everything comes at the right time

Mỗi lần dành thời gian tĩnh lặng cho bản thân và nghĩ về mọi điều xảy ra trong cuộc sống của mình thời gian gần đây (có lẽ nên lấy "cột mốc" khi tham gia Đại Học Không Giảng Đường tháng 11/2018), mình nhận ra một điều thú vị nho nhỏ cho bản thân: Mọi việc đến vào đúng thời điểm của nó. Không sớm hơn, không muộn hơn. Tất cả hài hòa với nhau như từng bánh răng vận hành cuộc sống. 

Mình từng nghĩ về những câu hỏi thế này...
Tại sao mình không được thể tham gia Không Đường sớm hơn? 
Tại sao mình không bắt đầu tự học tiếng Anh sớm hơn?
Tại sao mình không thể gặp những con người tử tế này sớm hơn? 
Tại sao mình không biết đến lối sống hạnh phúc này sớm hơn? 
...

Dường như mình luôn cảm thấy hối tiếc về thời gian trước khi mình đặt ra những câu hỏi trên. Dường như mình nhìn lại và thấy rõ quá khứ mà mình đã sống lãng phí thời gian. Dường như, mình cảm thấy thiếu thời gian ở hiện tại và mong muốn có thể lấy thời gian đã lãng phí của quá khứ để bù cho hiện tại. 

Nhưng...

Everything happens for its reason

Mình luôn tin vào điều đó, chỉ là đôi khi mình quên. 

Hôm nay là cơ hội để mình một lần nữa nhìn lại bản thân. Mọi việc vẫn tiếp tục xảy ra vào đúng thời điểm của nó, đôi khi mình thật sự bất ngờ vì chúng chuẩn xác đến vậy. 

Ví như chuyện thực tập. Khi mình đang nằm trong mớ hỗn độn đầy mâu thuẫn vì môi trường và công việc mình muốn làm gần như không cần đến ngành học yêu thích của mình, thì mình nhớ đến một cái hẹn chưa thành. Rồi dăm ba cuộc gặp gỡ và chuyện trò tiếp theo. Thế rồi trong khi bạn bè cùng lớp mơ hồ về "nơi trao thân gửi phận" mấy tháng tới, mình đơn giản chỉ đi gặp gỡ, trò chuyện rồi điền phiếu nguyện vọng. Điền rồi, vẫn tiếp tục đi gặp gỡ và trò chuyện. Và giờ, "duyên khởi". Mọi điều trở nên sáng rõ hơn. 

Nhưng điều mình vui nhất, là mẹ mình cũng cảm nhận được sự sáng rõ ấy trong sự lựa chọn có chút khác biệt và đi ngược với dòng chảy xã hội. 

"Mỗi người đều có con đường riêng của mình" nên hãy "chờ nhau" - nhớ lại lời chị Phúc chia sẻ ngày ở Xứ Sở La vie est belle. Nếu mình đủ kiên nhẫn, mình nghĩ mình có thể xâu chuỗi tất cả mọi việc xảy ra xung quanh mình thành một cái vòng tròn vừa vặn và đủ đầy. 

Tạm kết.
Mình cảm thấy biết ơn vì đã biết đến những điều, đã gặp được những người mà mình từng ước mong được biết, được gặp sớm hơn. Bởi vì từ khoảnh khắc đó, mình nhận ra nhiều món quà của cuộc sống hơn (sự có mặt cho nhau, sự lắng nghe chân thành, một nụ cười...), mình nhận ra nhiều điều tử tế trong cuộc sống hơn và mình nhận ra cảm giác biết ơn, trân trọng lớn lên trong mình mỗi ngày. 

Tất cả những sự "nhận ra" đó làm mình hạnh phúc, bạn ạ. 

Cảm giác như nhìn thấy được những thứ vô hình luôn hiện hữu trong cuộc sống mình từ trước đến giờ vậy. 

Nhân một ngày có chút xíu vui hơn mọi ngày (vì mỗi ngày luôn là một ngày vui)

Bài đăng phổ biến từ blog này

❝ 52 tiếng ở Đắk Lắk ❞

🍂 Chuyến đi được quyết định nhanh nhất trong lịch sử! Mình. Đã hứa hẹn quá nhiều cái "hôm nào".  Đã chờ đợi một "thời điểm phù hợp" quá lâu. Đã sợ quá nhiều "nỗi sợ tưởng tượng".  Xin lỗi Thanh Xuân, vì đã để bạn chờ mình quá lâu rồi!  Cuối cùng, mình cũng đã dám nhấc chân lên đi khỏi Sài Gòn đến một vùng đất mà mình đã lỡ thương từ khi nào và chẳng biết vì sao. Vào những ngày cuối tháng tư năm mình mười chín. Ban đầu chỉ là mình tò mò vì mùa bướm ở Tây Nguyên và thực sự muốn chiêm ngưỡng khung cảnh bướm xanh bay ngập trời Tây Nguyên một lần nên quyết định lên đường. Nhưng sau đó, mình nhận ra chuyến đi này có nhiều ý nghĩa hơn thế. Mình muốn đi để gặp cô gái xuất hiện như định mệnh trong đời mình. Mình muốn đi để tìm cảm hứng viết bài. Mình muốn đi để sống với hơi thở Tây Nguyên. Mình muốn đi để bớt nhát (và nhạt) đi. Mình muốn đi để năm nhất của mình có một cái kết đáng nhớ. Mình muốn đi để tuổi mười chín của mình có một c...

Chuyện trò với Toa Tàu

Một tối nọ, mình nhận được tin nhắn từ chị Cúc Cu mời đến Toa Tàu để chuyện trò.  Mình đã vô cùng bất ngờ và hạnh phúc vì trong đầu mình lúc đó vẫn còn những suy tư làm thế nào để có thể "tiếp cận" được với Toa Tàu - "Lalaland" của mình, thì lại nhận được lời mời "se duyên" ngọt ngào từ một thành viên của Toa Tàu! Nhân duyên có lẽ bắt đầu từ khi mình "chiến thắng" trong trận chiến mua vé đến Toa Tàu nghe anh Thắng hát và xem triển lãm Gieo trước đó. Rồi mình tình cờ gặp Diên, mà Diên thì lại thân với chị Cúc Cu. Ôi có phải nhân duyên của mình với Toa Tàu đến rồi không nhỉ? Hôm ấy, mình lại gặp trục trắc với việc đi xe buýt đến Toa Tàu, nhưng điều đó không làm mình tụt mất cảm xúc hồi hộp với cuộc chuyện trò sắp diễn ra. Mình gặp lại Lem sư phụ đầu tiên. Lem rón rén xuất hiện sau vành bánh xe, chạy đến cuộn trọn ngay dưới chân mình. Thế là mình nhân cơ hội đó, cưng nựng Lem đã đời luôn. Lát sau, Diên đến và mang theo cho mình ...

Mấy chuyện “khó ở” sau khi học SUV

Mình luôn có cảm giác không thể nào đủ “trình” để nói chuyện người bạn “đi Hà Nội như đi chợ” cùng lớp của mình, nên mình thường xuyên nể và tò mò về một Ng khác ở ngoài lớp báo chí mà mình chưa biết. Cho đến một ngày, Ng “dụ dỗ” mình tham gia một khóa học mà Ng từng học. Vẫn với cảm giác không thể nào đủ “trình” để học, mình đã định im lặng cho qua. May sao nhờ Ng “quán triệt tư tưởng” mạnh mẽ, động viên tinh thần quyết liệt, mình đã có một lớp học đáng nhớ vào mùa đông Hà Nội năm ngoái. Như một món quà sinh nhật tuổi hai mươi, SUV07 (School of Universal Values) đã đến với mình.  “Đi học SUV thấy khó ở hen?”  Đó là câu mà Ng nửa đùa nửa thật hay nói với mình. Ng bảo đi học SUV về chỉ có mấy đứa SUVer chơi được với nhau, tại bình thường ít ai hiểu nổi suy nghĩ của mấy đứa mình mà!? Có những chuyện người khác thấy bình thường nhưng tụi mình thấy bất bình thường.  Chuyện thứ nhất: QUYỀN Vừa rồi, mình nhận ra mình không thí...