| Một góc ở Xứ Sở La vie est belle. Tháng 3/2019. |
Everything comes at the right time
Mỗi lần dành thời gian tĩnh lặng cho bản thân và nghĩ về mọi điều xảy ra trong cuộc sống của mình thời gian gần đây (có lẽ nên lấy "cột mốc" khi tham gia Đại Học Không Giảng Đường tháng 11/2018), mình nhận ra một điều thú vị nho nhỏ cho bản thân: Mọi việc đến vào đúng thời điểm của nó. Không sớm hơn, không muộn hơn. Tất cả hài hòa với nhau như từng bánh răng vận hành cuộc sống.
Mình từng nghĩ về những câu hỏi thế này...
Tại sao mình không được thể tham gia Không Đường sớm hơn?
Tại sao mình không bắt đầu tự học tiếng Anh sớm hơn?
Tại sao mình không thể gặp những con người tử tế này sớm hơn?
Tại sao mình không biết đến lối sống hạnh phúc này sớm hơn?
...
Dường như mình luôn cảm thấy hối tiếc về thời gian trước khi mình đặt ra những câu hỏi trên. Dường như mình nhìn lại và thấy rõ quá khứ mà mình đã sống lãng phí thời gian. Dường như, mình cảm thấy thiếu thời gian ở hiện tại và mong muốn có thể lấy thời gian đã lãng phí của quá khứ để bù cho hiện tại.
Nhưng...
Everything happens for its reason
Mình luôn tin vào điều đó, chỉ là đôi khi mình quên.
Hôm nay là cơ hội để mình một lần nữa nhìn lại bản thân. Mọi việc vẫn tiếp tục xảy ra vào đúng thời điểm của nó, đôi khi mình thật sự bất ngờ vì chúng chuẩn xác đến vậy.
Ví như chuyện thực tập. Khi mình đang nằm trong mớ hỗn độn đầy mâu thuẫn vì môi trường và công việc mình muốn làm gần như không cần đến ngành học yêu thích của mình, thì mình nhớ đến một cái hẹn chưa thành. Rồi dăm ba cuộc gặp gỡ và chuyện trò tiếp theo. Thế rồi trong khi bạn bè cùng lớp mơ hồ về "nơi trao thân gửi phận" mấy tháng tới, mình đơn giản chỉ đi gặp gỡ, trò chuyện rồi điền phiếu nguyện vọng. Điền rồi, vẫn tiếp tục đi gặp gỡ và trò chuyện. Và giờ, "duyên khởi". Mọi điều trở nên sáng rõ hơn.
Nhưng điều mình vui nhất, là mẹ mình cũng cảm nhận được sự sáng rõ ấy trong sự lựa chọn có chút khác biệt và đi ngược với dòng chảy xã hội.
"Mỗi người đều có con đường riêng của mình" nên hãy "chờ nhau" - nhớ lại lời chị Phúc chia sẻ ngày ở Xứ Sở La vie est belle. Nếu mình đủ kiên nhẫn, mình nghĩ mình có thể xâu chuỗi tất cả mọi việc xảy ra xung quanh mình thành một cái vòng tròn vừa vặn và đủ đầy.
Tạm kết.
Mình cảm thấy biết ơn vì đã biết đến những điều, đã gặp được những người mà mình từng ước mong được biết, được gặp sớm hơn. Bởi vì từ khoảnh khắc đó, mình nhận ra nhiều món quà của cuộc sống hơn (sự có mặt cho nhau, sự lắng nghe chân thành, một nụ cười...), mình nhận ra nhiều điều tử tế trong cuộc sống hơn và mình nhận ra cảm giác biết ơn, trân trọng lớn lên trong mình mỗi ngày.
Tất cả những sự "nhận ra" đó làm mình hạnh phúc, bạn ạ.
Cảm giác như nhìn thấy được những thứ vô hình luôn hiện hữu trong cuộc sống mình từ trước đến giờ vậy.
Nhân một ngày có chút xíu vui hơn mọi ngày (vì mỗi ngày luôn là một ngày vui)