Chuyển đến nội dung chính

100 days of summer




#BiếtƠn

Đó là hashtag duy nhất tôi muốn đính kèm cùng báo cáo thực tập này.

Tôi đã nghĩ đến hai chữ biết ơn đó ngay từ buổi lễ ra quân kỳ thực tập của mình vào đầu tháng sáu, khi thầy yêu cầu chúng tôi phải đính kèm các hashtag trong báo cáo.

Thế hệ của chúng tôi, không chỉ dừng lại ở việc có được một công việc với mức lương ổn định, mà còn tìm kiếm những giá trị tốt đẹp trong công việc mình sẽ làm. Từng có một thời gian, khi kỳ thực tập đang đến gần, tôi cảm thấy khá hoang mang vì nhận ra sự mâu thuẫn giữa chuyên môn của mình và những giá trị sống mà mình đang theo đuổi. Dường như không có một công việc nào vừa đúng chuyên môn mà vừa mang lại những giá trị tôi mong muốn cho cuộc sống của mình. Chấp nhận những công việc mình không thực sự yêu thích nhưng luôn ở trong tầm tay hay tiếp tục tìm kiếm nơi giấc mộng của tuổi trẻ sẽ thành hiện thực?

“Khi bạn khao khát một điều gì đó, cả vũ trụ sẽ hợp lực giúp bạn đạt được điều đó”. Đúng như trích dẫn nổi tiếng trong quyển sách Nhà giả kim của Paulo Coelho, vũ trụ đã thực sự hợp lực để tôi gặp được ước muốn của mình. Ở dự án Happy Biti’s.

Thực tập sinh phụ trách truyền thông cho một dự án với sứ mệnh mang đến hạnh phúc cho cán bộ nhân viên của một doanh nghiệp Việt Nam chính xác là công việc mơ ước của tôi. Và tôi đã quyết định, từ ngày 11/3/2019 khi chính thức nhận việc, rằng tôi sẽ trân trọng và dốc sức trong công việc với tất cả sự biết ơn vì đã được nhận cơ hội này.

Tôi biết ơn chị Vưu Lệ Quyên – Tổng Giám đốc Công ty Biti’s vì đã tạo điều kiện để một sinh viên chưa có nhiều kinh nghiệm là tôi được làm việc trong một dự án quan trọng của công ty.

Tôi biết ơn những người cộng sự trong ban dự án đã luôn hỗ trợ và yêu thương tôi trong công việc lẫn cuộc sống.

Tôi biết ơn những người anh, người chị trong và ngoài công ty đã tận tâm chỉ dẫn, chân thành cho tôi những lời khuyên cùng rất nhiều lời động viên để tôi hoàn thành công việc của mình.

Tôi biết ơn gia đình đã tin tưởng và luôn ở sau ủng hộ những quyết định của tôi.

Tôi biết ơn các thầy cô của khoa Báo chí – Truyền thông đã cho tôi những kiến thức, trải nghiệm đủ để tôi tự tin bước vào một “đại học không giảng đường”.

Và tôi cũng biết ơn bản thân vì đã có dũng khí để khát khao, để tìm kiếm và để bước đi trên một con đường mới có ít sự thấu hiểu từ xã hội.

Khi làm mọi việc với lòng biết ơn, ta sẽ luôn cảm thấy hạnh phúc.

Giây phút viết những dòng này trong báo cáo, lòng tôi cũng ngập tràn hạnh phúc khi nhìn lại 6 tháng gắn bó với dự án Happy Biti’s của mình.


🌻


Lễ ra quân thực tập của sinh viên lớp Báo chí - Truyền thông khóa 2016-2020 ngày 28 tháng 5 năm 2019. Thầy Huỳnh Văn Thông nói với chúng tôi: "Các em là 'sản phẩm' quan trọng nhất của kỳ thực tập". 3 tháng sau, tôi mới thấm được câu nói ấy - câu nói đã được chúng tôi khắc lên chiếc móc khóa kỷ niệm.
Ths Nguyễn Thị Minh Nguyệt là giảng viên hướng dẫn cho nhóm tôi. Giai đoạn thực hiện báo cáo thực tập là lúc chúng tôi "làm phiền" cô nhiều nhất. Tôi là một trong số đó vì báo cáo thực tập là thứ duy nhất khiến tôi ngán ngẩm trong kỳ thực tập và hình như đây là lần đầu tiên tôi viết báo cáo.
Nhóm Thập tỉ muội (nhưng gồm 13 thành viên) chụp với nhau tấm ảnh kỷ niệm trên hành lang Nhân Văn. Sau đó, mỗi đứa bay đi một nơi, đứa ở lại Sài Gòn, đứa về quê.
Kỳ thực tập đối với mình thực ra là một lát cắt 3 tháng trong hành trình của mình với Happy Biti's, vì mình đã ở đó trước khi kỳ thực tập bắt đầu và vẫn sẽ ở đó sau khi kỳ thực tập kết thúc. Như thầy Thông nói: "Có những bạn may mắn vì kịp tìm thấy chính mình trước kỳ thực tập". Mình là một trong số đó nên ba tháng thực tập của mình trôi qua êm đềm với nhiều trải nghiệm và cảm xúc. Mình không thấy việc gì quá khó khăn, cho đến ngày mình đối mặt với deadline nộp báo cáo thực tập.



3 tháng. 90 ngày. Mình có rất nhiều trải nghiệm và cảm xúc khi làm việc trong dự án. Nhưng mình sẽ chia sẻ 3 điều mình hạnh phúc nhất. Điều hạnh phúc thứ nhất là mình may mắn được ngồi cùng phòng làm việc với các anh CNTT. Ban đầu, mình không nghĩ sẽ sống hài hòa với các anh được vì mình thích không gian yên tĩnh còn các anh thì hay nói đùa. Nhưng chỉ sau một tuần, mỗi ngày đi làm trở thành niềm vui vì có mấy anh. Mấy anh không chỉ khiến cả phòng ngập tràn tiếng cười mỗi ngày mà còn hỗ trợ team mình, đặc biệt là đứa mù công nghệ như mình. Hình như chúng mình đã đi karaoke với nhau hai lần, trong đó có một lần hát đến hơn 11 giờ đêm, mình phải đi nhờ xe motor của anh Khánh về nhà trọ và nhờ bạn cùng phòng gọi ông chủ mở cửa cho vào. Sáng hôm sau, mình phải ra sân bay lúc 5 giờ. Lúc mấy anh nói phải chuyển đi, mình buồn trong lòng hết mấy ngày.
Điều hạnh phúc thứ hai là đứa con tinh thần lớn nhất của mình trong mùa hè vừa qua. Mình bắt đầu từ con số 0, nghĩa là không biết bắt đầu từ đâu, làm gì và sẽ như thế nào. "Mang nặng đẻ đau" từ tháng 6 đến cuối năm 2019, mình cũng gần hoàn thành tất cả công việc cho quyển tập san đầu tay này và đang chuẩn bị quyển thứ hai. Nhờ được giao công việc này, mình học được rất nhiều điều qua cách các anh chị hỗ trợ mình.
Điều hạnh phúc thứ ba là chuyến tu học Làng Mai ở Thái Lan và hành trình 3 ngày độc hành từ Bangkok đến Chiangmai của mình. Chuyến xuất ngoại này có ý nghĩa với mình rất nhiều vì mình được bước ra khỏi vùng an toàn và tự tin hơn vào khả năng của bản thân. 
Và dù báo cáo ám ảnh cỡ nào thì mình cũng phải hoàn thành. Mình tạo hẳn một folder ngoài desktop chứa tất cả các biểu mẫu, thông tin và hình ảnh cần thiết đế viết báo cáo, đặt tên: "Hãy mở tôi ra đi Thy". Và mình nhìn folder đó cho đến khi chỉ còn đúng 1 tuần để viết và gửi nhân sự xác nhận mà trong tuần đó mình đã có 3 ngày retreat ở Nam Cát Tiên. 


 Cũng may là báo cáo thực tập đã không phụ lòng của mình. 
Hôm ấy mình đã mặc áo Happy Biti's để nhận khen thưởng với tất cả niềm tự hào về công việc, về dự án và tổ chức của mình.

 Thầy Huỳnh Văn Thông - "soái ca" áo hồng, tổng kết về kỳ thực tập của lớp. Mình thực sự rất tâm đắc với cách thầy trình bày báo cáo không những đầy cuốn hút mà còn mang tính khai phóng. 













Ngày 27.11.2019, chúng mình tham dự lễ tổng kết thực tập, đồng thời cũng là buổi học cuối cùng của thời sinh viên của mình (nếu mình không nợ môn). 
 Và thế là những năm tháng sinh viên cũng sắp kết thúc. 
Hà Thy
Minh Thừa chụp

Bài đăng phổ biến từ blog này

❝ 52 tiếng ở Đắk Lắk ❞

🍂 Chuyến đi được quyết định nhanh nhất trong lịch sử! Mình. Đã hứa hẹn quá nhiều cái "hôm nào".  Đã chờ đợi một "thời điểm phù hợp" quá lâu. Đã sợ quá nhiều "nỗi sợ tưởng tượng".  Xin lỗi Thanh Xuân, vì đã để bạn chờ mình quá lâu rồi!  Cuối cùng, mình cũng đã dám nhấc chân lên đi khỏi Sài Gòn đến một vùng đất mà mình đã lỡ thương từ khi nào và chẳng biết vì sao. Vào những ngày cuối tháng tư năm mình mười chín. Ban đầu chỉ là mình tò mò vì mùa bướm ở Tây Nguyên và thực sự muốn chiêm ngưỡng khung cảnh bướm xanh bay ngập trời Tây Nguyên một lần nên quyết định lên đường. Nhưng sau đó, mình nhận ra chuyến đi này có nhiều ý nghĩa hơn thế. Mình muốn đi để gặp cô gái xuất hiện như định mệnh trong đời mình. Mình muốn đi để tìm cảm hứng viết bài. Mình muốn đi để sống với hơi thở Tây Nguyên. Mình muốn đi để bớt nhát (và nhạt) đi. Mình muốn đi để năm nhất của mình có một cái kết đáng nhớ. Mình muốn đi để tuổi mười chín của mình có một c...

Chuyện trò với Toa Tàu

Một tối nọ, mình nhận được tin nhắn từ chị Cúc Cu mời đến Toa Tàu để chuyện trò.  Mình đã vô cùng bất ngờ và hạnh phúc vì trong đầu mình lúc đó vẫn còn những suy tư làm thế nào để có thể "tiếp cận" được với Toa Tàu - "Lalaland" của mình, thì lại nhận được lời mời "se duyên" ngọt ngào từ một thành viên của Toa Tàu! Nhân duyên có lẽ bắt đầu từ khi mình "chiến thắng" trong trận chiến mua vé đến Toa Tàu nghe anh Thắng hát và xem triển lãm Gieo trước đó. Rồi mình tình cờ gặp Diên, mà Diên thì lại thân với chị Cúc Cu. Ôi có phải nhân duyên của mình với Toa Tàu đến rồi không nhỉ? Hôm ấy, mình lại gặp trục trắc với việc đi xe buýt đến Toa Tàu, nhưng điều đó không làm mình tụt mất cảm xúc hồi hộp với cuộc chuyện trò sắp diễn ra. Mình gặp lại Lem sư phụ đầu tiên. Lem rón rén xuất hiện sau vành bánh xe, chạy đến cuộn trọn ngay dưới chân mình. Thế là mình nhân cơ hội đó, cưng nựng Lem đã đời luôn. Lát sau, Diên đến và mang theo cho mình ...

Mấy chuyện “khó ở” sau khi học SUV

Mình luôn có cảm giác không thể nào đủ “trình” để nói chuyện người bạn “đi Hà Nội như đi chợ” cùng lớp của mình, nên mình thường xuyên nể và tò mò về một Ng khác ở ngoài lớp báo chí mà mình chưa biết. Cho đến một ngày, Ng “dụ dỗ” mình tham gia một khóa học mà Ng từng học. Vẫn với cảm giác không thể nào đủ “trình” để học, mình đã định im lặng cho qua. May sao nhờ Ng “quán triệt tư tưởng” mạnh mẽ, động viên tinh thần quyết liệt, mình đã có một lớp học đáng nhớ vào mùa đông Hà Nội năm ngoái. Như một món quà sinh nhật tuổi hai mươi, SUV07 (School of Universal Values) đã đến với mình.  “Đi học SUV thấy khó ở hen?”  Đó là câu mà Ng nửa đùa nửa thật hay nói với mình. Ng bảo đi học SUV về chỉ có mấy đứa SUVer chơi được với nhau, tại bình thường ít ai hiểu nổi suy nghĩ của mấy đứa mình mà!? Có những chuyện người khác thấy bình thường nhưng tụi mình thấy bất bình thường.  Chuyện thứ nhất: QUYỀN Vừa rồi, mình nhận ra mình không thí...