Chuyển đến nội dung chính

Hai mươi hai

Từ khi mình biết và tin rằng cảm xúc do chính mình tạo ra chứ không phải do một ai đó mang đến - người khác chỉ là "chất kích thích", mình ít để niềm vui của mình phụ thuộc vào người khác như trước đây nữa. Nghĩa là mình biết cách để tạo niềm vui cho bản thân. Tuổi 22 này, trước khi ai đó tặng mình một món quà, mình đã tự tặng cho bản thân những món quà mà bản thân yêu thích. 

món quà số 1 

Ngày chủ nhật hiếm hoi mình ở Sài Gòn (mình luôn dành thời gian về với gia đình vào cuối tuần nếu không bận việc nào đó), mình mặc bộ áo dài yêu thích được mẹ đo ni may vá cẩn thận. Đây là bộ áo dài mà mình đã tự tay đi chọn vải: vải đũi màu rêu để may quần mua ở chợ Hậu Nghĩa, còn vải linen bột màu kem may áo mua ở một tiệm vải quận 9. Mình đã mặc áo dài suốt thời cấp ba nhưng hiếm khi mình thấy thoải mái và tự hào vì khoác lên người bộ cánh được chính tay mẹ mình may cho. Chỉ đến khi loay hoay với những chiếc áo chiếc váy nom có vẻ hợp với mình nhưng mặc lên chẳng mang đến nhiều cảm xúc, mình quay trở lại với quần áo mẹ may. Và bộ áo dài cách tân này là một trong số đó.

Lần đầu tiên mình mặc nó là ở Chiang Mai, Thái Lan. Lúc đó, mình vừa tự hào vì mặc trang phục truyền thống của quốc gia, vừa hạnh phúc vì có cảm giác thân thương của gia đình bên cạnh trong cuộc hành trình độc hành. Lần thứ hai mình mặc đi Huế trong chuyến đi đột ngột để thực hiện bài thi cuối kỳ môn ký chân dung. 

Và lần thứ ba, chính là chủ nhật ấy. Mình mặc để chụp bộ ảnh kỷ niệm tuổi mới bên cạnh những điều thân thuộc nhất với mình: Chiếc xe CUB 81, chiếc vòng cổ gốm hình chiếc lá từ ĐHKGĐ, đôi Converse xanh ngọc bích tự thưởng trước ngày xuất ngoại đầu tiên, ngôi trường Nhân Văn, thư viện trung tâm, trạm xe buýt làng đại học. 

Lưu giữ thời gian tươi đẹp của tuổi hai mươi trong những khung hình luôn mang đến cho mình niềm vui lâu dài. Mỗi khi chênh vênh, mình ngắm lại mình trong những khung hình ấy để nhắc nhở bản thân "mình đã từng vui như thế đấy, đã từng cười tươi như thế đấy". 



món quà số 2 

Năm 2017, mình từng ghi vào wish-list là muốn apply một chương trình quốc tế nhưng đến tháng 11 năm 2019 này mới thực hiện được. Trở về từ ĐHKGĐ, mình không còn hứng thú tham gia bất kỳ chương trình nào nữa vì cảm giác "đủ đầy" trong mình. Dường như mình đã tìm được một cộng đồng mà mình nghĩ là không thể có cộng đồng nào phù hợp với mình hơn nữa, thế là mình ngưng tìm kiếm, ngưng nhảy khắp nơi để thử. Mình dừng bơi khắp đại dương mà bắt đầu lặn sâu xuống phía đáy đại dương. 

Nhưng chương trình quốc tế này mình muốn thử đăng ký vì cảm giác "chính là nó, chính là thời điểm này". Mình dành 2 ngày để đọc hết các thông tin về chương trình trên website và fanpage, 2 ngày nữa để hoàn thành đơn đăng ký và nộp đơn trong thời hạn được ưu tiên xem xét. Ngay sau đó 1 ngày, mình nhận được email thông báo vào vòng phỏng vấn. 

Đó là lần đầu tiên mình chấp nhận một hạn chế của bản thân là mình nói tiếng Anh không tốt. Mình hỏi họ rằng mình có thể nhờ một ai đó dịch cho mình trong lúc phỏng vấn hay không. Họ nói không vì họ cần kiểm tra năng lực giao tiếp tiếng Anh của mình và động viên mình hãy xem buổi phỏng vấn là một trải nghiệm học tập. Đã vài lần, mình nghĩ đến việc bỏ cuộc vì mình quá lo lắng khi nghĩ sẽ bị đánh giá khi là một người nói tiếng Anh không giỏi. 

Nhưng rồi mình viết email xác nhận tham gia phỏng vấn, add Skype ID của hai cô chú sẽ phỏng vấn mình, kể với một người bạn thân về buổi phỏng vấn. Và mình hết đường lui. 

Ngày 19.11.2019, sau khi tan học, mình chạy xe từ Thủ Đức về quê, kể cho mẹ nghe rất nhiều chuyện vui ở trường và ở công ty, ngủ một giấc đến 3 giờ và bắt đầu chuẩn bị cho buổi phỏng vấn lúc 4 giờ. Mình ngồi thở 5 phút và quyết định "Okay, tiếng Anh vốn dĩ chỉ là một công cụ để giao tiếp, điều quan trọng là giúp chúng ta hiểu nhau!". Và mình không run, không khó thở, không nóng tai, không lúng túng như mình mỗi lần căng thẳng hay lo lắng nữa. 

Mình điềm nhiên bắt đầu trò chuyện với Ted và Melissa. Buổi phỏng vấn bằng tiếng Anh đầu tiên trong đời. 

45 phút hóa ra trôi nhanh hơn mình tưởng. Khi kết thúc, Melissa nói rằng cô ấy thấy mình đã cho điểm Speaking và Listening (1 điểm) trong đơn quá thấp, cô ấy đã chuẩn bị tinh thần để trò chuyện với một ứng viên "1 điểm" nhưng cô ấy nghĩ mình nên 4 hoặc 5 điểm. Mình nói rằng mình cảm thấy tự tin hơn sau buổi phỏng vấn này vì mình đã vượt qua nỗi sợ của bản thân, đã thử làm một điều mới mẻ. Và thời gian với Ted và Melissa là một món quà quý giá với mình ở tuổi hai mươi hai. Mình được trải lòng với những câu hỏi rất thú vị của cô chú. 
- Một điều mình thích và không thích về cuộc sống hiện tại của mình? 
- Một cuộc sống mình mong muốn là gì? 
- Một tính cách của bản thân mà mình thích. 
- Tại sao mình quan tâm đến lối sống bền vững? 
- Tại sao mình quan tâm đến giao tiếp phi bạo lực? 

Mình vui vì với vốn tiếng Anh ít ỏi cùng cách diễn đạt lủng củng, cô chú vẫn cố gắng lắng nghe và thấu hiểu những điều mình truyền tải. Mình vui vì mình có thể nghe và hiểu gần như tất cả những điều mà cô chú nói với mình, đặc biệt là những lời khích lệ vô cùng chân thành của cô Melissa và những chia sẻ cụ thể về chương trình học của chú Ted. Mình vui vì mình không cảm thấy tự ti về bản thân. Mình vui vì mình đã lựa chọn cho bản thân trải nghiệm ý nghĩa này, như một món quà. 

Dẫu kết quả như thế nào và quyết định của mình sau khi nhận kết quả đó thế nào, nhưng như Melissa đã nói với mình, hãy xem đây là một trải nghiệm học tập, mình đã học được từ cô chú và từ chính mình của hôm qua rất nhiều bài học hữu ích. 


món quà số 3 

Nếu như sinh nhật hai mươi mốt, mình lên kế hoạch để làm những điều thật tuyệt vời trong mắt người khác như trải qua ngày sinh nhật bằng buổi sáng đón bình minh ở bãi biển Đà Nẵng, đọc thư của bạn trên máy bay, đăng một chiếc ảnh xinh lên Facebook và nhận được thật nhiều lời chúc thì sinh nhật năm hai mươi hai, mình muốn trải qua một ngày thật bình dị. 

Mình dành thời gian bên gia đình. Không đụng vào bất cứ tin nhắn, email công việc nào. 6 giờ sáng, mình thức dậy, phụ mẹ phơi đồ, rồi chở em gái đi ăn món bít tết yêu thích của nó bằng chiếc xe CUB 81, ngồi xem phim trong lúc nó bơi với bạn. Đến trưa, mình về ngoại, phụ má hai nấu bánh canh, ăn một to ngon lành, chui vào phòng xem phim. Chiều về, mình cùng em gái, má hai và cu tí đi ăn mỳ cay uống trà sữa. Tối về vừa nghe nhạc vừa viết blog này đây. 

Ở mỗi thời điểm, mình có những suy nghĩ khác nhau về niềm vui. Ở thời điểm hiện tại, dành thời gian bên gia đình và những người bạn chân thành là niềm vui của mình. 



Hà Thy, hai mươi hai

Bài đăng phổ biến từ blog này

❝ 52 tiếng ở Đắk Lắk ❞

🍂 Chuyến đi được quyết định nhanh nhất trong lịch sử! Mình. Đã hứa hẹn quá nhiều cái "hôm nào".  Đã chờ đợi một "thời điểm phù hợp" quá lâu. Đã sợ quá nhiều "nỗi sợ tưởng tượng".  Xin lỗi Thanh Xuân, vì đã để bạn chờ mình quá lâu rồi!  Cuối cùng, mình cũng đã dám nhấc chân lên đi khỏi Sài Gòn đến một vùng đất mà mình đã lỡ thương từ khi nào và chẳng biết vì sao. Vào những ngày cuối tháng tư năm mình mười chín. Ban đầu chỉ là mình tò mò vì mùa bướm ở Tây Nguyên và thực sự muốn chiêm ngưỡng khung cảnh bướm xanh bay ngập trời Tây Nguyên một lần nên quyết định lên đường. Nhưng sau đó, mình nhận ra chuyến đi này có nhiều ý nghĩa hơn thế. Mình muốn đi để gặp cô gái xuất hiện như định mệnh trong đời mình. Mình muốn đi để tìm cảm hứng viết bài. Mình muốn đi để sống với hơi thở Tây Nguyên. Mình muốn đi để bớt nhát (và nhạt) đi. Mình muốn đi để năm nhất của mình có một cái kết đáng nhớ. Mình muốn đi để tuổi mười chín của mình có một c...

Chuyện trò với Toa Tàu

Một tối nọ, mình nhận được tin nhắn từ chị Cúc Cu mời đến Toa Tàu để chuyện trò.  Mình đã vô cùng bất ngờ và hạnh phúc vì trong đầu mình lúc đó vẫn còn những suy tư làm thế nào để có thể "tiếp cận" được với Toa Tàu - "Lalaland" của mình, thì lại nhận được lời mời "se duyên" ngọt ngào từ một thành viên của Toa Tàu! Nhân duyên có lẽ bắt đầu từ khi mình "chiến thắng" trong trận chiến mua vé đến Toa Tàu nghe anh Thắng hát và xem triển lãm Gieo trước đó. Rồi mình tình cờ gặp Diên, mà Diên thì lại thân với chị Cúc Cu. Ôi có phải nhân duyên của mình với Toa Tàu đến rồi không nhỉ? Hôm ấy, mình lại gặp trục trắc với việc đi xe buýt đến Toa Tàu, nhưng điều đó không làm mình tụt mất cảm xúc hồi hộp với cuộc chuyện trò sắp diễn ra. Mình gặp lại Lem sư phụ đầu tiên. Lem rón rén xuất hiện sau vành bánh xe, chạy đến cuộn trọn ngay dưới chân mình. Thế là mình nhân cơ hội đó, cưng nựng Lem đã đời luôn. Lát sau, Diên đến và mang theo cho mình ...

Mấy chuyện “khó ở” sau khi học SUV

Mình luôn có cảm giác không thể nào đủ “trình” để nói chuyện người bạn “đi Hà Nội như đi chợ” cùng lớp của mình, nên mình thường xuyên nể và tò mò về một Ng khác ở ngoài lớp báo chí mà mình chưa biết. Cho đến một ngày, Ng “dụ dỗ” mình tham gia một khóa học mà Ng từng học. Vẫn với cảm giác không thể nào đủ “trình” để học, mình đã định im lặng cho qua. May sao nhờ Ng “quán triệt tư tưởng” mạnh mẽ, động viên tinh thần quyết liệt, mình đã có một lớp học đáng nhớ vào mùa đông Hà Nội năm ngoái. Như một món quà sinh nhật tuổi hai mươi, SUV07 (School of Universal Values) đã đến với mình.  “Đi học SUV thấy khó ở hen?”  Đó là câu mà Ng nửa đùa nửa thật hay nói với mình. Ng bảo đi học SUV về chỉ có mấy đứa SUVer chơi được với nhau, tại bình thường ít ai hiểu nổi suy nghĩ của mấy đứa mình mà!? Có những chuyện người khác thấy bình thường nhưng tụi mình thấy bất bình thường.  Chuyện thứ nhất: QUYỀN Vừa rồi, mình nhận ra mình không thí...