Chuyển đến nội dung chính

Sân chơi của người lớn

Thứ 5 vừa rồi mình có một trải nghiệm rất đáng nhớ: Đọc truyện (của mình viết) cho một nhóm các bạn giáo viên tiếng Anh người Tây Tạng. 

Chuyện bắt đầu ở phút 89, vào thứ 3, khi cô giáo mình đột ngột gọi điện mời mình đến làm "khách mời" cho buổi lễ tốt nghiệp một khóa "giáo viên đào tạo giáo viên" do cô giáo mình đồng thiết kế cho nhóm giáo viên Tây Tạng. Mình - một đứa với kinh nghiệm đọc to nghe chung là 1 (khi mình tự tổ chức rooftop reading) và kinh nghiệm làm "khách mời" là 0, vì ham vui nên đã "liều mạng" nhận lời. Ham vui là một phần nhưng phần nhiều là vì: Một, mình rất ấn tượng với tình yêu học hỏi của các bạn người Tây Tạng mà mình đã gặp ở SENS 2020; Hai, mục tiêu của mình là đọc sách cho người trẻ nghe chung. 

Ở buổi rooftop reading lần một... cho đến giờ vẫn chưa có lần hai.

Lần mình làm rooftop reading, có một chị đã nói với mình một câu khiến mình suy nghĩ mãi, đại ý: Người lớn chúng mình thiếu sân chơi em nhỉ. Mình thấy càng lớn thì mình càng thích chơi một mình, không thích chơi chung với nhiều người như hồi nhỏ nữa. Hồi nhỏ càng đông càng vui, đi vệ sinh cũng phải kéo nhau đi chung cho vui đấy thôi. Lớn lên thì mình không thích ra các "sân chơi" để tìm bạn chơi chung nữa, mà sẽ đến đó ngó cách người ta chơi rồi... về nhà tự chơi theo cách của mình. Mình tự thấy mình là một đứa có một khả năng tự chơi, hay tự... mua vui cho bản thân, bất tận. Điển hình là đợt giãn cách 4 tháng này, mình ở một mình nhưng vẫn tìm thấy đủ thứ để tự chơi và thấy hết sức vui vẻ, chẳng có vấn đề gì mấy (à, nhớ bạn thì gọi điện một cuộc). 

Không thể so sánh niềm vui của chơi một mình và chơi chung, vì mỗi kiểu có niềm vui riêng. Khi làm rooftop reading, đó là vì mình thích niềm vui có được khi chơi chung, chứ không phải mình mất khả năng chơi một mình. Vậy nên khi nghe chị ấy nói như vậy, mình đã nghĩ có lẽ điều mình muốn làm ở rooftop reading (va cả các hoạt động khác sau này của mình) là một "sân chơi" của những "người lớn". Riêng chuyện đọc to nghe chung một cuốn sách, rất nhiều hoạt động như thế dành cho trẻ em, không có ai làm cho "người lớn" cả. Vậy thì những "người lớn" muốn chơi trong "sân chơi" đó (như mình, như chị ấy) phải đi đâu? 

Dài dòng như vậy để giải thích lý do mình muốn đọc to nghe chung cho "người lớn". Vậy nên khi cô mình mời mình đến kể chuyện cho các giáo viên Tây Tạng, mình biết mình đã được trao một cơ hội quý báu để được làm điều mình thích và mình không nên bỏ lỡ! 

Tối ấy, mình đã đọc câu chuyện (chỉ mới là storyboard) mà mình mới viết xong tuần trước và được dịch sang tiếng Anh trong 1 ngày với sự hỗ trợ của cô giáo mình. Mình thấy vũ trụ sắp xếp thời điểm thật diệu kỳ! Tuần trước mình đọc được thông tin đợt tìm kiếm tác giả sách tranh cho thiếu nhi và hì hục ngồi viết 2 câu chuyện, thì sang tuần sau cô giáo mời mình đến kể chuyện. Cô gợi ý mình lấy câu chuyện mình vừa viết xong để kể - trong khóa học có học phần về storytelling với một số bạn rất thích sáng tác, vì đó sẽ là nguồn cảm hứng cho các bạn khác. Cuối cùng thành ra các bạn giáo viên Tây Tạng ấy và các thầy cô giáo của mình là những độc giả đầu tiên của câu chuyện mình viết. Và nó được "ra mắt" trong một buổi lễ tốt nghiệp xuyên biên giới, một buổi đọc to nghe chung cùng những người bạn đang sống ở vùng cao nguyên nóc nhà của thế giới với một tình yêu hết sức to bự cho giáo dục. Với mình, thế là đủ! 

Sau đó, mình chia sẻ Thư viện Mây của Room to Read để các bạn sử dụng làm tài liệu giảng dạy tiếng Anh cho học trò mình. Các bạn cứ gọi là "Oh wow!". Anh bạn của mình - trước đó mình đã giới thiệu thư viện này, bảo rằng tụi học trò cấp 3 của ảnh "điên cuồng" với những cuốn sách tranh này. Ok bạn hiền, hy vọng năm sau sẽ được nghe anh chia sẻ rằng tụi nhỏ "điên cuồng" vì câu chuyện của mình trên thư viện. :)) 

Hôm ấy, mình chỉ đọc một câu chuyện nhưng lại được nghe kể rất nhiều câu chuyện về giáo dục ở Tây Tạng từ những người giáo viên nhiệt tâm. Vì đó là buổi lễ tốt nghiệp của các bạn giáo viên nên các bạn chia sẻ pedagogy của riêng từng người sau khi kết thúc khóa học và quay trở lại với công việc giảng dạy. Anh bạn mình, từ một tour guide chuyên nghiệp ở Tây Tạng nay đã nghỉ việc sau khi nhận ra mong muốn được trở thành giáo viên, và đang giảng dạy tình nguyện tại một ngôi trường ở độ cao 3888m so với mực nước biển, chia sẻ về "những chiếc cửa sổ nhìn ra thế giới" mà anh muốn tạo ra cho học trò của mình. Mình - một đứa rất thích cửa sổ và ý nghĩa biểu tượng của nó, hơn bao giờ hết vẫn mong chờ một ngày bình yên trở lại để được tận mắt nhìn ngắm những "chiếc cửa sổ" mà anh mình đang tạo ra ở Tây Tạng... 

Trường ở độ cao 3888m mà anh bạn mình đang giảng dạy.

Từ ngày chúng mình gặp nhau ở Thái Lan, mỗi chặng đường của bạn đều là cảm hứng cho mình.

Tụi nhỏ và thầy cô sống ở ký túc xá của trường, tất nhiên, nhìn khung cảnh thì không thấy nhà dân đâu.

Về đợt tìm kiếm tác giả sách tranh mình tham gia, bạn có thể đọc thông tin ở đây (hạn chót nộp ý tưởng là ngày 30.9 - chỉ cần là ý tưởng, chưa cần phải có một kịch bản hoàn chỉnh).


Hà Thy 

Tháng 9.2021



Bài đăng phổ biến từ blog này

❝ 52 tiếng ở Đắk Lắk ❞

🍂 Chuyến đi được quyết định nhanh nhất trong lịch sử! Mình. Đã hứa hẹn quá nhiều cái "hôm nào".  Đã chờ đợi một "thời điểm phù hợp" quá lâu. Đã sợ quá nhiều "nỗi sợ tưởng tượng".  Xin lỗi Thanh Xuân, vì đã để bạn chờ mình quá lâu rồi!  Cuối cùng, mình cũng đã dám nhấc chân lên đi khỏi Sài Gòn đến một vùng đất mà mình đã lỡ thương từ khi nào và chẳng biết vì sao. Vào những ngày cuối tháng tư năm mình mười chín. Ban đầu chỉ là mình tò mò vì mùa bướm ở Tây Nguyên và thực sự muốn chiêm ngưỡng khung cảnh bướm xanh bay ngập trời Tây Nguyên một lần nên quyết định lên đường. Nhưng sau đó, mình nhận ra chuyến đi này có nhiều ý nghĩa hơn thế. Mình muốn đi để gặp cô gái xuất hiện như định mệnh trong đời mình. Mình muốn đi để tìm cảm hứng viết bài. Mình muốn đi để sống với hơi thở Tây Nguyên. Mình muốn đi để bớt nhát (và nhạt) đi. Mình muốn đi để năm nhất của mình có một cái kết đáng nhớ. Mình muốn đi để tuổi mười chín của mình có một c...

Chuyện trò với Toa Tàu

Một tối nọ, mình nhận được tin nhắn từ chị Cúc Cu mời đến Toa Tàu để chuyện trò.  Mình đã vô cùng bất ngờ và hạnh phúc vì trong đầu mình lúc đó vẫn còn những suy tư làm thế nào để có thể "tiếp cận" được với Toa Tàu - "Lalaland" của mình, thì lại nhận được lời mời "se duyên" ngọt ngào từ một thành viên của Toa Tàu! Nhân duyên có lẽ bắt đầu từ khi mình "chiến thắng" trong trận chiến mua vé đến Toa Tàu nghe anh Thắng hát và xem triển lãm Gieo trước đó. Rồi mình tình cờ gặp Diên, mà Diên thì lại thân với chị Cúc Cu. Ôi có phải nhân duyên của mình với Toa Tàu đến rồi không nhỉ? Hôm ấy, mình lại gặp trục trắc với việc đi xe buýt đến Toa Tàu, nhưng điều đó không làm mình tụt mất cảm xúc hồi hộp với cuộc chuyện trò sắp diễn ra. Mình gặp lại Lem sư phụ đầu tiên. Lem rón rén xuất hiện sau vành bánh xe, chạy đến cuộn trọn ngay dưới chân mình. Thế là mình nhân cơ hội đó, cưng nựng Lem đã đời luôn. Lát sau, Diên đến và mang theo cho mình ...

Mấy chuyện “khó ở” sau khi học SUV

Mình luôn có cảm giác không thể nào đủ “trình” để nói chuyện người bạn “đi Hà Nội như đi chợ” cùng lớp của mình, nên mình thường xuyên nể và tò mò về một Ng khác ở ngoài lớp báo chí mà mình chưa biết. Cho đến một ngày, Ng “dụ dỗ” mình tham gia một khóa học mà Ng từng học. Vẫn với cảm giác không thể nào đủ “trình” để học, mình đã định im lặng cho qua. May sao nhờ Ng “quán triệt tư tưởng” mạnh mẽ, động viên tinh thần quyết liệt, mình đã có một lớp học đáng nhớ vào mùa đông Hà Nội năm ngoái. Như một món quà sinh nhật tuổi hai mươi, SUV07 (School of Universal Values) đã đến với mình.  “Đi học SUV thấy khó ở hen?”  Đó là câu mà Ng nửa đùa nửa thật hay nói với mình. Ng bảo đi học SUV về chỉ có mấy đứa SUVer chơi được với nhau, tại bình thường ít ai hiểu nổi suy nghĩ của mấy đứa mình mà!? Có những chuyện người khác thấy bình thường nhưng tụi mình thấy bất bình thường.  Chuyện thứ nhất: QUYỀN Vừa rồi, mình nhận ra mình không thí...