Chuyển đến nội dung chính

Nhớ mình khi còn nhỏ

Tuần này mình bắt đầu tham gia hội thảo phát triển kịch bản sách tranh với Room to Read. Đã khá lâu rồi, mình mới có cảm giác thật sự phấn khởi, mong chờ "giờ học" đến như vậy.

Mình (đã) hơn hai mươi cái xuân xanh rồi, nhưng những gì mình đang trải nghiệm hiện giờ khiến mình cảm thấy mình đang trôi trên dòng sông tuổi thơ trở về thời mình còn là nhi đồng, còn đeo khăn quàng đỏ trên vai. Điểm giao giữa hai khoảng thời gian cách nhau - tầm mười năm cuộc đời này, là cảm giác rộn ràng trong lồng ngực khi nghĩ ra một ý tưởng câu chuyện hấp dẫn chính mình, khi đắm mình vào thế giới của câu chuyện ấy và niềm vui khi làm việc với những con chữ, hình ảnh đang nhảy nhót trong đầu mình.
Sáng tác ở những giai đoạn khác nhau - và cách nhau khá xa, của cuộc đời sẽ mang những hương vị khác nhau. Nhưng trước đây mình không biết vậy.
Thời nhi đồng, mình bắt đầu viết truyện ngắn cho thiếu nhi với một suy nghĩ tò mò thuần túy: "Sao mấy đứa bằng tuổi mình, học cuốn sách giáo khoa ngữ văn giống mình, mà lại có thể viết được cả một truyện ngắn mấy trăm chữ, nghìn chữ hay thế, lại còn được đăng báo nữa?". Cái này bây giờ có thể gọi là nỗi ám ảnh tâm lý mang tên "áp lực từ bạn bè đồng trang lứa", nhưng lúc nhỏ mình đơn thuần chỉ thấy ngưỡng mộ và tò mò về khả năng kỳ diệu của mấy đứa "tác giả nhí" đó thôi. Rồi mình bắt đầu viết. Những câu chuyện trước hết phải khiến mình cảm thấy thích thú khi viết ra, vì mình là độc giả đầu tiên của nó. Viết với niềm vui lớn nhất là được tạo ra những thế giới mới và tự mình quyết định những chuyện thú vị sẽ xảy ra trong thế giới đó. Đứa trẻ nào mà chẳng muốn "thống trị" một "vương quốc" của riêng mình?
Bây giờ, khi đã sống được kha khá năm, nghĩ được kha khá điều, đọc cũng kha khá thứ, mình khó có thể viết với tâm trí của một đứa trẻ con như ngày xưa nữa. Mình ngừng sáng tác cho thiếu nhi một thời gian dài như vậy cũng vì khó có thể chấp nhận được việc mình đã không thể nào tìm thấy lại chính xác cái hương vị tuổi thơ hồn nhiên, ngây ngô ở những gì mình viết ra nữa. Nhưng thực tế là mình có thể thử một hương vị mới. Sáng tác ở tuổi này làm sống dậy mạnh mẽ phần thơ trẻ mà mình luôn cảm thấy nó hiển hiện trong mình từ nhỏ đến giờ. Lớn lên không đồng nghĩa với việc phải đánh đổi hay từ bỏ tâm hồn thơ trẻ trong mình.
Sáng tác - đâu đó với mình, như ăn một cây kem chuối 2 ngàn đồng. Ăn cây kem ấy hồi thơ bé, thấy vị đậm đà nhất là vị ngon của chính cây kem chuối, cảm giác mát lành, ngòn ngọt beo béo thơm thơm tan ra trong miệng. Ăn cây kem ấy lúc trẻ, thấy vị đậm đà nhất là nỗi hoài niệm - tuổi thơ đã từng thích mê mệt cây kem chuối ấy như thế nào. Còn ăn cây kem ấy khi đã sang bên kia con dốc cuộc đời - có lẽ, vị đậm đà nhất sẽ là sự quyến luyến, không biết sẽ còn được ăn cây kem chuối ngon lành ấy bao nhiêu lần nữa.

Cuốn sách đầu tiên đăng truyện ngắn của mình, năm 2012.

Mình bắt đầu sáng tác từ cấp một, đến cấp hai là "thời điểm vàng" của mình.


Truyện ngắn này đã mang đến Giải B Cây bút tuổi hồng 2013 - giúp mình được đi máy bay lần đầu tiên trong đời, ra Hà Tĩnh tham gia trại hè sáng tác và lễ trao giải.


Bộ sách đầu đời có các truyện ngắn của mình trong đó.

Bộ sách này từng được tái bản, có lễ ra mắt sách tại Sài Gòn mà ba chở mình lặn lội từ Long An lên đó.

Toàn bộ những cuốn sách có truyện ngắn của mình hồi nhỏ.


Hà Thy

Bài đăng phổ biến từ blog này

❝ 52 tiếng ở Đắk Lắk ❞

🍂 Chuyến đi được quyết định nhanh nhất trong lịch sử! Mình. Đã hứa hẹn quá nhiều cái "hôm nào".  Đã chờ đợi một "thời điểm phù hợp" quá lâu. Đã sợ quá nhiều "nỗi sợ tưởng tượng".  Xin lỗi Thanh Xuân, vì đã để bạn chờ mình quá lâu rồi!  Cuối cùng, mình cũng đã dám nhấc chân lên đi khỏi Sài Gòn đến một vùng đất mà mình đã lỡ thương từ khi nào và chẳng biết vì sao. Vào những ngày cuối tháng tư năm mình mười chín. Ban đầu chỉ là mình tò mò vì mùa bướm ở Tây Nguyên và thực sự muốn chiêm ngưỡng khung cảnh bướm xanh bay ngập trời Tây Nguyên một lần nên quyết định lên đường. Nhưng sau đó, mình nhận ra chuyến đi này có nhiều ý nghĩa hơn thế. Mình muốn đi để gặp cô gái xuất hiện như định mệnh trong đời mình. Mình muốn đi để tìm cảm hứng viết bài. Mình muốn đi để sống với hơi thở Tây Nguyên. Mình muốn đi để bớt nhát (và nhạt) đi. Mình muốn đi để năm nhất của mình có một cái kết đáng nhớ. Mình muốn đi để tuổi mười chín của mình có một c...

Chuyện trò với Toa Tàu

Một tối nọ, mình nhận được tin nhắn từ chị Cúc Cu mời đến Toa Tàu để chuyện trò.  Mình đã vô cùng bất ngờ và hạnh phúc vì trong đầu mình lúc đó vẫn còn những suy tư làm thế nào để có thể "tiếp cận" được với Toa Tàu - "Lalaland" của mình, thì lại nhận được lời mời "se duyên" ngọt ngào từ một thành viên của Toa Tàu! Nhân duyên có lẽ bắt đầu từ khi mình "chiến thắng" trong trận chiến mua vé đến Toa Tàu nghe anh Thắng hát và xem triển lãm Gieo trước đó. Rồi mình tình cờ gặp Diên, mà Diên thì lại thân với chị Cúc Cu. Ôi có phải nhân duyên của mình với Toa Tàu đến rồi không nhỉ? Hôm ấy, mình lại gặp trục trắc với việc đi xe buýt đến Toa Tàu, nhưng điều đó không làm mình tụt mất cảm xúc hồi hộp với cuộc chuyện trò sắp diễn ra. Mình gặp lại Lem sư phụ đầu tiên. Lem rón rén xuất hiện sau vành bánh xe, chạy đến cuộn trọn ngay dưới chân mình. Thế là mình nhân cơ hội đó, cưng nựng Lem đã đời luôn. Lát sau, Diên đến và mang theo cho mình ...

Mấy chuyện “khó ở” sau khi học SUV

Mình luôn có cảm giác không thể nào đủ “trình” để nói chuyện người bạn “đi Hà Nội như đi chợ” cùng lớp của mình, nên mình thường xuyên nể và tò mò về một Ng khác ở ngoài lớp báo chí mà mình chưa biết. Cho đến một ngày, Ng “dụ dỗ” mình tham gia một khóa học mà Ng từng học. Vẫn với cảm giác không thể nào đủ “trình” để học, mình đã định im lặng cho qua. May sao nhờ Ng “quán triệt tư tưởng” mạnh mẽ, động viên tinh thần quyết liệt, mình đã có một lớp học đáng nhớ vào mùa đông Hà Nội năm ngoái. Như một món quà sinh nhật tuổi hai mươi, SUV07 (School of Universal Values) đã đến với mình.  “Đi học SUV thấy khó ở hen?”  Đó là câu mà Ng nửa đùa nửa thật hay nói với mình. Ng bảo đi học SUV về chỉ có mấy đứa SUVer chơi được với nhau, tại bình thường ít ai hiểu nổi suy nghĩ của mấy đứa mình mà!? Có những chuyện người khác thấy bình thường nhưng tụi mình thấy bất bình thường.  Chuyện thứ nhất: QUYỀN Vừa rồi, mình nhận ra mình không thí...