Chuyển đến nội dung chính

Chạm vào giấc mơ nước Nhật: Hành trình của sự kiên trì và niềm tin

 


Mình lớn lên cùng những cuốn manga, những bộ anime, những bộ phim truyền hình/điện ảnh Nhật Bản. Năm này qua tháng nọ, văn hóa Nhật cứ thế len lỏi và phủ đầy tâm trí, tâm hồn mình.

Lần đầu tiên mình có ý nghĩa muốn đặt chân đến Nhật là thời cấp ba. Hồi ấy, mình tham gia kha khá cuộc thi với mong muốn tìm được cơ hội đến Nhật (nhưng không thành công haha). 

Sau đấy thì mình không còn chấp niệm với chuyện đi Nhật quá mức nữa, nhưng nước Nhật vẫn là một điều gì đó rất hoài niệm, rất thân thương, rất "giấc mơ" trong lòng mình. 

Mãi cho đến năm 2020 - năm mình gap year 1 năm, và được học bổng đến Thái học 3 tháng. Ở nơi đó, mình đã gặp một cô bạn người Nhật đáng yêu như từ manga bước ra. Đó thực sự là ấn tượng của mình khi lần đầu tiên gặp Saki, ở nhà ăn của ashram, buổi tối đầu tiên mình bay đến Thái. 

3 tháng ở ashram ấy là quãng thời gian tuyệt vời và hoàn hảo để tình bạn của chúng mình nảy nở. Chúng mình học cùng nhau, trong đó có những session co-counseling rất riêng tư và rất chạm, giúp chúng mình có thể kết nối với nhau rất sâu và hiểu về nhau hơn rất nhiều. Chúng mình sinh hoạt cùng nhau, từ ăn uống, giặt giũ, đi chơi, tám chuyện, tạo nên rất nên kỷ niệm đáng nhớ. 

Lần mình thấy rõ ràng nhất tình bạn với Saki bừng nở trong lòng mình là khi mình trải qua một ngày tâm trạng khá bức bối vì không thể bày tỏ hết những điều mình nghĩ trong đầu ra với bạn tutor nên bạn hiểu sai ý mình. Sau buổi học nhóm, mình lủi thủi trở về phòng ngủ với sự ấm ức xen lẫn thất vọng về bản thân. Và Saki nhận ra sự bất ổn của mình. Bạn nói với mình rằng bạn luôn sẵn sàng lắng nghe mình chia sẻ nếu mình có bất cứ điều gì mình muốn tâm sự. 

Khoảnh khắc đó đúng là "từ ấy trong tôi bừng nắng hạ"!!

Đêm đó mình đi ngủ trong hạnh phúc lâng lâng. Sáng hôm sau, mình dậy sớm, viết một chiếc postcard cảm ơn và thả nhẹ qua khe cửa vào phòng Saki (chúng mình là hàng xóm sát vách nhau haha). 

Lúc ấy mình cũng vẫn chưa nghĩ đến chuyện đi Nhật đâu...

Sau đợt covid, khi du lịch khởi sắc trở lại, Saki quyết định dành kỳ nghỉ quý báu trong năm để sang thăm mình (năm 2022). Bạn nói mục đích chuyến đi là thăm mình, ghé thăm gia đình, quê hương mình nên còn những chuyện khác như đi chơi ở đâu cũng không quá quan trọng. Điều ấy làm mình rất xúc động. 

Và chính sau chuyến đi chơi cùng nhau ở Việt Nam ấy, mình quyết định sẽ đến Nhật thăm Saki. Từ giấc mơ thuở xưa là đơn thuần được đến Nhật, được hòa mình văn hóa Nhật mà mình rất yêu thích qua những cuốn manga, giờ đây giấc mơ ấy trở nên đặc biệt hơn. Bởi bây giờ, mình có một người bạn luôn đợi và chào đón mình ở Nhật!

Nhưng hành trình chạm vào giấc mơ nước Nhật cần sự kiên trì và niềm tin hơn mình tưởng rất nhiều. Trong suốt 2 năm, mình "được" thử thách với việc apply visa. Mỗi lần mình nhận kết quả trượt là mình cảm thấy vô cùng thất vọng về năng lực của bản thân, bất mãn với quy trình xét duyệt, cũng như xấu hổ với Saki vì mình luôn "làm phiền" (my POV) nhờ bạn hỗ trợ mình với đủ thể loại giấy tờ.

Đỉnh điểm là lần apply visa vào đầu năm nay mà mình cảm giác như nếu không phải lần này thì sau này cũng chẳng còn ý nghĩa bằng. Vì lần này mình đi Nhật không chỉ để thăm người bạn thân thương của mình mà còn để dự lễ cưới của cô ấy! 

Thế nên mình đã chọn phương án có vẻ là an toàn nhất và có tỉ lệ thành công cao nhất là đi package tour - một điều mình chưa từng (muốn) làm trong đời. Nhưng, thậm chí travel agency còn trả lại hồ sơ của mình sau khi họ đã cầm hồ sơ trên tay chuẩn bị nộp lên sứ quán rồi cơ =))))) 

Ấy vậy mà lần này là mình lại không khóc bù lu nữa (LOL tất cả những lần nhận kết quả trước đó mình khóc bụp mắt và down mood mấy ngày liền mới quay lại là chính mình được). Mình lúc ấy vẫn tin rằng mình vẫn sẽ apply thành công. Saki cũng tin vậy - Bạn đã chốt tất cả từ bàn tiệc, chỗ ngồi của mình và supporters cho mình khi mình đến dự lễ cưới, bất kể lúc đó mình chỉ mới submit hồ sơ lên sứ quán. 

Hai đứa mình thật giàu niềm tin và kiên trì:)

Giờ nhìn lại, hành trình mình từng bước chạm đến giấc mơ nước Nhật lắm thử thách như vậy càng khiến những giây phút mình ở Nhật càng trở nên ý nghĩa hơn. 

Những ngày mình lang thang trên những con phố ở Tokyo, ngắm nhìn những khung cảnh trước giờ chỉ thấy trong manga. 

Những ngày mình cùng Saki chuyện trò rôm rả, đi ăn uống, đi đền thờ, đi mua sắm, đi tàu điện.

Ngày mình nhìn ngắm bạn mình trong chiếc kimono cô dâu tuyệt đẹp và đến bên nói lời chúc mừng bạn. 

Không giây phút nào mình không cảm thấy xúc động, thấy biết ơn, thấy hạnh phúc. 

Một hành trình dài như vậy, thử thách như vậy, mình còn chinh phục được. Mình thực sự có sự kiên trì và niềm tin vào bản thân. Chỉ cần có vậy thôi, mình sẵn sàng đón nhận bất kỳ hành trình mới nào đang đến với mình:) 


Hà Thy

31.03.2025




 







Bài đăng phổ biến từ blog này

❝ 52 tiếng ở Đắk Lắk ❞

🍂 Chuyến đi được quyết định nhanh nhất trong lịch sử! Mình. Đã hứa hẹn quá nhiều cái "hôm nào".  Đã chờ đợi một "thời điểm phù hợp" quá lâu. Đã sợ quá nhiều "nỗi sợ tưởng tượng".  Xin lỗi Thanh Xuân, vì đã để bạn chờ mình quá lâu rồi!  Cuối cùng, mình cũng đã dám nhấc chân lên đi khỏi Sài Gòn đến một vùng đất mà mình đã lỡ thương từ khi nào và chẳng biết vì sao. Vào những ngày cuối tháng tư năm mình mười chín. Ban đầu chỉ là mình tò mò vì mùa bướm ở Tây Nguyên và thực sự muốn chiêm ngưỡng khung cảnh bướm xanh bay ngập trời Tây Nguyên một lần nên quyết định lên đường. Nhưng sau đó, mình nhận ra chuyến đi này có nhiều ý nghĩa hơn thế. Mình muốn đi để gặp cô gái xuất hiện như định mệnh trong đời mình. Mình muốn đi để tìm cảm hứng viết bài. Mình muốn đi để sống với hơi thở Tây Nguyên. Mình muốn đi để bớt nhát (và nhạt) đi. Mình muốn đi để năm nhất của mình có một cái kết đáng nhớ. Mình muốn đi để tuổi mười chín của mình có một c...

Chuyện trò với Toa Tàu

Một tối nọ, mình nhận được tin nhắn từ chị Cúc Cu mời đến Toa Tàu để chuyện trò.  Mình đã vô cùng bất ngờ và hạnh phúc vì trong đầu mình lúc đó vẫn còn những suy tư làm thế nào để có thể "tiếp cận" được với Toa Tàu - "Lalaland" của mình, thì lại nhận được lời mời "se duyên" ngọt ngào từ một thành viên của Toa Tàu! Nhân duyên có lẽ bắt đầu từ khi mình "chiến thắng" trong trận chiến mua vé đến Toa Tàu nghe anh Thắng hát và xem triển lãm Gieo trước đó. Rồi mình tình cờ gặp Diên, mà Diên thì lại thân với chị Cúc Cu. Ôi có phải nhân duyên của mình với Toa Tàu đến rồi không nhỉ? Hôm ấy, mình lại gặp trục trắc với việc đi xe buýt đến Toa Tàu, nhưng điều đó không làm mình tụt mất cảm xúc hồi hộp với cuộc chuyện trò sắp diễn ra. Mình gặp lại Lem sư phụ đầu tiên. Lem rón rén xuất hiện sau vành bánh xe, chạy đến cuộn trọn ngay dưới chân mình. Thế là mình nhân cơ hội đó, cưng nựng Lem đã đời luôn. Lát sau, Diên đến và mang theo cho mình ...

Mấy chuyện “khó ở” sau khi học SUV

Mình luôn có cảm giác không thể nào đủ “trình” để nói chuyện người bạn “đi Hà Nội như đi chợ” cùng lớp của mình, nên mình thường xuyên nể và tò mò về một Ng khác ở ngoài lớp báo chí mà mình chưa biết. Cho đến một ngày, Ng “dụ dỗ” mình tham gia một khóa học mà Ng từng học. Vẫn với cảm giác không thể nào đủ “trình” để học, mình đã định im lặng cho qua. May sao nhờ Ng “quán triệt tư tưởng” mạnh mẽ, động viên tinh thần quyết liệt, mình đã có một lớp học đáng nhớ vào mùa đông Hà Nội năm ngoái. Như một món quà sinh nhật tuổi hai mươi, SUV07 (School of Universal Values) đã đến với mình.  “Đi học SUV thấy khó ở hen?”  Đó là câu mà Ng nửa đùa nửa thật hay nói với mình. Ng bảo đi học SUV về chỉ có mấy đứa SUVer chơi được với nhau, tại bình thường ít ai hiểu nổi suy nghĩ của mấy đứa mình mà!? Có những chuyện người khác thấy bình thường nhưng tụi mình thấy bất bình thường.  Chuyện thứ nhất: QUYỀN Vừa rồi, mình nhận ra mình không thí...