Chuyển đến nội dung chính

Một tháng nhiều cảm xúc

 


Tháng Sáu này là một tháng khá emotional với mình.

Mình đã có cơ hội release cảm xúc mạnh 2 lần.

Một lần, là khi mẹ mình nói về một chuyện trigger mình - chuyện sức khỏe của mình. 

Mình biết mình bị triggered vì đây là điều mình luôn né tránh. Mình "tự lừa dối" chính mình rằng mình vẫn khỏe, mình vẫn ổn. Nhưng thực tế đã có rất nhiều dấu hiệu cho thấy sức khỏe của mình bất ổn trong vòng 1 năm nay: mình đi viện 2 lần, gây mê nội soi vì viêm dạ dày và tiểu phẫu; ngủ không sâu và rối loạn tiền đình... 

Đó là lần đầu tiên mình đối diện và chấp nhận tất cả những sự bất ổn trong cơ thể mình. Release. Và sau đó mình biết mình cần làm gì. Mình make decision thay đổi. Mình pay liền gần 10 triệu cho một khóa coaching dinh dưỡng 1:1. Mình reset căn bếp với những gia vị nấu ăn tốt cho sức khỏe theo hướng dẫn của bác sĩ. Mình reset tủ lạnh với những thực phẩm tốt. Mình tập thể dục và xây dựng thói quen sống năng lượng mỗi ngày. 

Mình đã tạo một kênh IG mới umai shokutaku để ghi lại hành trình thay đổi thói quen nấu nướng và ăn uống của bản thân trong 90 ngày tới. (Mình rất hài lòng với chiếc logo mình hí hoáy vẽ trên điện thoại trong 2 tiếng nhé yayyy) 

Chuyện khó nhất trong thời gian gần đây mình đã làm được: Đó là bền bỉ với việc theo đuổi giấc mơ đi Nhật sau 3 lần bị từ chối visa. Nên hiện tại mình không thấy cái gì khó hơn cả. Không ngán một thứ gì cả. Chuyện thay đổi thói quen này chỉ là một sớm một chiều. 

Hai lần là, mình nhớ bà ngoại đã mất của mình. 

Người ta nói nỗi nhớ rất bất chợt, và đúng như vậy. Hồi mẹ mình, hay dì mình, kể với mình về một ngày bất chợt, chực nhớ bà ngoại mà bật khóc, mình không hiểu lắm. 

Cho đến hôm ấy, sau khi tập thể dục thở hồng hộc, mình nhớ lại một ký ức xưa cũ có bà ngoại mình trong đó. Ấy là một buổi sáng khi mình tầm 6,7 tuổi gì đó, hoặc nhỏ hơn, mình đang thay đồ trong buồng nhà ngoại thì bị ngất xỉu, do đói. Ngoại phát hiện và kéo mình ra giường bên ngoài, cho mình ăn để tỉnh lại. Từ đó mình rất sợ bị đói vì đói = xỉu/bất tỉnh. 

Ký ức xưa cũ đó khiến mình nhớ ngoại da diết. Rồi cảm giác nhớ nhung nhanh chóng xen lẫn cảm giác tội lỗi, hối hận. Bởi có quãng thời gian, khi sức khỏe của ngoại yếu đi, ngoại không còn là người bà hiền hậu mình từng biết nữa và mình không còn mến ngoại nữa.

Mình nhận ra tình yêu của mình có điều kiện: Khi người mình thương không hành xử theo kỳ vọng của mình nữa thì tình thương của mình dành cho họ bớt đi. Nhưng vậy có đúng đâu? Làm sao có thể mong đợi một người luôn sống theo đúng ý mình? Ngay chính mình cũng chẳng thể sống theo đúng ý mình cơ mà. 

Và mình cũng nhận ra, khi bạn trải qua nỗi đau mất mát người thương yêu, thì tất cả những rắc rối bên ngoài như người nào đó ghét mình hay mình ghét ai đó nó chẳng còn quan trọng nữa. Những người đó còn chẳng phải người thân của mình thì hà cớ gì mình phải dành nhiều thời gian, năng lượng để suy nghĩ về họ như vậy. 

Tháng Sáu. Một tháng nhiều cảm xúc. Nhiều breakthrough trong thế giới nội tâm. 

Hà Thy 
30.6.2025









Bài đăng phổ biến từ blog này

❝ 52 tiếng ở Đắk Lắk ❞

🍂 Chuyến đi được quyết định nhanh nhất trong lịch sử! Mình. Đã hứa hẹn quá nhiều cái "hôm nào".  Đã chờ đợi một "thời điểm phù hợp" quá lâu. Đã sợ quá nhiều "nỗi sợ tưởng tượng".  Xin lỗi Thanh Xuân, vì đã để bạn chờ mình quá lâu rồi!  Cuối cùng, mình cũng đã dám nhấc chân lên đi khỏi Sài Gòn đến một vùng đất mà mình đã lỡ thương từ khi nào và chẳng biết vì sao. Vào những ngày cuối tháng tư năm mình mười chín. Ban đầu chỉ là mình tò mò vì mùa bướm ở Tây Nguyên và thực sự muốn chiêm ngưỡng khung cảnh bướm xanh bay ngập trời Tây Nguyên một lần nên quyết định lên đường. Nhưng sau đó, mình nhận ra chuyến đi này có nhiều ý nghĩa hơn thế. Mình muốn đi để gặp cô gái xuất hiện như định mệnh trong đời mình. Mình muốn đi để tìm cảm hứng viết bài. Mình muốn đi để sống với hơi thở Tây Nguyên. Mình muốn đi để bớt nhát (và nhạt) đi. Mình muốn đi để năm nhất của mình có một cái kết đáng nhớ. Mình muốn đi để tuổi mười chín của mình có một c...

Chuyện trò với Toa Tàu

Một tối nọ, mình nhận được tin nhắn từ chị Cúc Cu mời đến Toa Tàu để chuyện trò.  Mình đã vô cùng bất ngờ và hạnh phúc vì trong đầu mình lúc đó vẫn còn những suy tư làm thế nào để có thể "tiếp cận" được với Toa Tàu - "Lalaland" của mình, thì lại nhận được lời mời "se duyên" ngọt ngào từ một thành viên của Toa Tàu! Nhân duyên có lẽ bắt đầu từ khi mình "chiến thắng" trong trận chiến mua vé đến Toa Tàu nghe anh Thắng hát và xem triển lãm Gieo trước đó. Rồi mình tình cờ gặp Diên, mà Diên thì lại thân với chị Cúc Cu. Ôi có phải nhân duyên của mình với Toa Tàu đến rồi không nhỉ? Hôm ấy, mình lại gặp trục trắc với việc đi xe buýt đến Toa Tàu, nhưng điều đó không làm mình tụt mất cảm xúc hồi hộp với cuộc chuyện trò sắp diễn ra. Mình gặp lại Lem sư phụ đầu tiên. Lem rón rén xuất hiện sau vành bánh xe, chạy đến cuộn trọn ngay dưới chân mình. Thế là mình nhân cơ hội đó, cưng nựng Lem đã đời luôn. Lát sau, Diên đến và mang theo cho mình ...

Mấy chuyện “khó ở” sau khi học SUV

Mình luôn có cảm giác không thể nào đủ “trình” để nói chuyện người bạn “đi Hà Nội như đi chợ” cùng lớp của mình, nên mình thường xuyên nể và tò mò về một Ng khác ở ngoài lớp báo chí mà mình chưa biết. Cho đến một ngày, Ng “dụ dỗ” mình tham gia một khóa học mà Ng từng học. Vẫn với cảm giác không thể nào đủ “trình” để học, mình đã định im lặng cho qua. May sao nhờ Ng “quán triệt tư tưởng” mạnh mẽ, động viên tinh thần quyết liệt, mình đã có một lớp học đáng nhớ vào mùa đông Hà Nội năm ngoái. Như một món quà sinh nhật tuổi hai mươi, SUV07 (School of Universal Values) đã đến với mình.  “Đi học SUV thấy khó ở hen?”  Đó là câu mà Ng nửa đùa nửa thật hay nói với mình. Ng bảo đi học SUV về chỉ có mấy đứa SUVer chơi được với nhau, tại bình thường ít ai hiểu nổi suy nghĩ của mấy đứa mình mà!? Có những chuyện người khác thấy bình thường nhưng tụi mình thấy bất bình thường.  Chuyện thứ nhất: QUYỀN Vừa rồi, mình nhận ra mình không thí...