Chuyển đến nội dung chính

Bài đăng

những ngày ở Nhiên | Bảo Lộc

  bắt đầu từ một lời mời.   "Chị có muốn làm một session đọc sách tranh ở Nhiên với em không?"  Mình say yes, và mình đã ở Nhiên, đã ở Bảo Lộc vào những ngày đầu thu vừa rồi.  Tại sao lại là session đọc sách tranh? Ừm chỗ này phải kể chuyện quá khứ một chút: Cách đây 4 năm, hồi mình mới "dính" vào picture book, hồi mình còn ở Sài Gòn, mình có làm một buổi buổi đọc nho nhỏ trên sân thượng nhà Cỏ - gọi là "rooftop reading". Chủ yếu là rủ bạn bè tới chơi chung với mình, trong đó có em Như. Và buổi đó để lại ấn tượng trong Như (chắc là cũng ấn tượng sâu sắc đó, vì sau ngần ấy năm em vẫn nhớ và rủ mình làm một session tương tự ở Nhiên - "đứa con tinh thần" mà em hết lòng trân quý).  Thế là có buổi đọc thứ 2 cùng một motif do mình tự bày ra - lần này gọi là "tea hill reading". Quá trình chuẩn bị cũng khá nhẹ nhàng, flow, và vui vẻ. Mình bảo Như cho mình một chủ đề/hoặc vài key words em muốn, sau đó mình lựa ra vài tựa sách phù hợp và thiết kế...
Các bài đăng gần đây

Nếu không bắt đầu hành động, sẽ chẳng có gì thay đổi

  Nếu không bắt đầu hành động, sẽ chẳng có gì thay đổi.   Đây là một trong những bài học lớn nhất mình học được trong 1 năm qua.  Thường thì, chúng ta 'biết' rất nhiều. Nhưng từ 'cái biết' đến 'cái làm' là một quãng xa và có rất nhiều thử thách.  Ví dụ, mình luôn biết ăn tinh bột (xấu) nhiều là không tốt cho sức khỏe, nhưng mình hứng lên là lại tìm tới quán bún bò, bánh canh, cơm tấm.  Nhưng rồi như một giọt nước tràn ly, khi mẹ mình nhắc về sự mất cân bằng thể trạng của mình lần thứ n , mình khóc, nhưng rồi mình quyết định rất nhanh rằng mình sẽ bắt đầu hành động, để mẹ không bao giờ còn có cơ hội để nói với mình về chuyện này nữa  😎  Trong bài blog tháng Sáu, mình đã nói về chuyện đăng ký tham gia một khóa coaching dinh dưỡng với một anh bác sĩ. Lý do mình bỏ tiền ra để học thay vì học những thứ miễn phí đầy rẫy trên mạng là vì để rút ngắn quãng từ 'cái biết' đến 'cái làm'. Hơn nữa, đụng đến sức khỏe thì mình không bao giờ dại mà đem bản thân ...

Một tháng nhiều cảm xúc

  Tháng Sáu này là một tháng khá emotional với mình. Mình đã có cơ hội release cảm xúc mạnh 2 lần. Một lần, là khi mẹ mình nói về một chuyện trigger mình - chuyện sức khỏe của mình.  Mình biết mình bị triggered vì đây là điều mình luôn né tránh. Mình "tự lừa dối" chính mình rằng mình vẫn khỏe, mình vẫn ổn. Nhưng thực tế đã có rất nhiều dấu hiệu cho thấy sức khỏe của mình bất ổn trong vòng 1 năm nay: mình đi viện 2 lần, gây mê nội soi vì viêm dạ dày và tiểu phẫu; ngủ không sâu và rối loạn tiền đình...  Đó là lần đầu tiên mình đối diện và chấp nhận tất cả những sự bất ổn trong cơ thể mình. Release. Và sau đó mình biết mình cần làm gì. Mình make decision thay đổi. Mình pay liền gần 10 triệu cho một khóa coaching dinh dưỡng 1:1. Mình reset căn bếp với những gia vị nấu ăn tốt cho sức khỏe theo hướng dẫn của bác sĩ. Mình reset tủ lạnh với những thực phẩm tốt. Mình tập thể dục và xây dựng thói quen sống năng lượng mỗi ngày.  Mình đã tạo một kênh IG mới umai shokutaku  ...

Đôi dòng suy nghĩ về chuyện đi

  (Mình đặt mục tiêu cho bản thân là 1 tháng viết ít-nhất 1 bài blog, nhưng mấy tháng trước toàn nghĩ theo hướng "a blog post of the month" nên thành ra việc chọn chủ đề để viết trở nên... khó khăn, vì chỉ được chọn 1 cái để viết 😂 Từ giờ thì thích chủ đề nào mình sẽ viết chủ đề đó thôi)  Bài này mình sẽ nói về một đề tài mình siêu thích - chuyện đi (traveling).  Cảm hứng là vì hội bạn thân của mình ở SENS2020 vừa quyết định được điểm đến tiếp theo cho cuộc reunion năm nay của tụi mình yeahhhh. Nhờ chuyện này mà mình có dịp để reflect lại vài điều thú vị liên quan tới chuyện đi của mình.  1. Mình thích đến những nơi mà mình có kết nối sẵn. Sau SENS2020 thì mình đã đặt mục tiêu là sẽ đến những quốc gia là quê hương của các bạn học mình. Tới bây giờ thì mình đã đến Tây Tạng thăm Choegon, đến Nhật Bản thăm Saki. Và gần cuối năm nay, mình sẽ đến một quốc gia khác để thăm một người bạn thân nữa trong SENS (chính là cuộc reunion nhắc tới ở đầu bài đấy!!).  Nhìn lại,...

Human Design: How to live in alignment (for a Projector)

Tháng 4 này mình có book một session đọc Human Design của chị Ly. Mình gặp chị Ly lần đầu ở Làng Mai Thái Lan, sau khóa học thì hai chị em có một ngày đi chơi chung rất thú vị và đáng nhớ ở Bangkok. Tình cờ kết nối lại với chị thì mình biết được chị đang là một coach và chị nhận lời đọc Human Design cho mình.  Chị Ly rất transparent với mình: Chị bảo chị chưa học và lấy bằng chính thức về Human Design, phí chị tính là phí trao đổi năng lượng khi chị tìm hiểu chart Human Design của mình và khi chị lên đọc chart kết hợp với kỹ năng coaching của chị dành cho mình. Cũng là một người làm service provider, mình cảm thấy thích sự transparency này và cũng học hỏi để áp dụng khi làm với clients của mình. Vì chị Ly là bạn mình, là người mình đã có nhiều kết nối - và mình tin tưởng chị Ly (quan điểm của mình là nếu không tin thì không làm, còn làm rồi thì không hoài nghi) nên session diễn ra rất thoải mái. Chị Ly có đặt ra một số câu hỏi trước session để hiểu về nhu cầu/mong muốn của mình; đồ...

Chạm vào giấc mơ nước Nhật: Hành trình của sự kiên trì và niềm tin

  Mình lớn lên cùng những cuốn manga, những bộ anime, những bộ phim truyền hình/điện ảnh Nhật Bản. Năm này qua tháng nọ, văn hóa Nhật cứ thế len lỏi và phủ đầy tâm trí, tâm hồn mình. Lần đầu tiên mình có ý nghĩa muốn đặt chân đến Nhật là thời cấp ba. Hồi ấy, mình tham gia kha khá cuộc thi với mong muốn tìm được cơ hội đến Nhật (nhưng không thành công haha).  Sau đấy thì mình không còn chấp niệm với chuyện đi Nhật quá mức nữa, nhưng nước Nhật vẫn là một điều gì đó rất hoài niệm, rất thân thương, rất "giấc mơ" trong lòng mình.  Mãi cho đến năm 2020 - năm mình gap year 1 năm, và được học bổng đến Thái học 3 tháng. Ở nơi đó, mình đã gặp một cô bạn người Nhật đáng yêu như từ manga bước ra. Đó thực sự là ấn tượng của mình khi lần đầu tiên gặp Saki, ở nhà ăn của ashram, buổi tối đầu tiên mình bay đến Thái.  3 tháng ở ashram ấy là quãng thời gian tuyệt vời và hoàn hảo để tình bạn của chúng mình nảy nở. Chúng mình học cùng nhau, trong đó có những session co-counseling rất riê...

Làm những điều mình từng nghĩ bản thân không thể

  Cũng đã hơn nửa năm từ ngày mình rời comfort zone 3 năm 6 tháng - "một nhân viên (full-time remote) của một công ty sách thiếu nhi", để bắt đầu hành trình đầy sắc màu làm CEO một online business riêng của bản thân.  Hôm nay mình ngồi xuống để viết lại một vài điều mình nhận ra về một "Thy khác" trên hành trình ấy - một Thy dám làm những điều mình từng nghĩ bản thân không thể.  1. Reach out mà không có nỗi sợ bị từ chối   Thú thật là những clients đầu tiên làm việc với mình đều là họ reach out mình trước. Hoặc mình biết rõ họ có nhu cầu làm việc với mình thì mình mới reach out họ. Tại sao? Vì thời gian đầu đó mình còn sợ bị từ chối, sợ bị đánh giá lắm. Nếu mình reach out mà họ không có nhu cầu thì họ có thấy phiền với mình không? Họ có cho rằng mình đang sale không? Họ từ chối = mình thất bại.  Nhưng tới một thời điểm, mình cảm thấy "mình sẵn sàng để reach out rồi" và mình đón nhận bất kỳ trường hợp nào xảy ra như một điều hiển nhiên khi vận hành một biz....